"Ta muốn sống, cũng muốn con ta sống. Nhưng ta không muốn phải nhịn nhục khuất phục mà sống dưới chân ngươi."
"Ngươi không phải muốn đợi ta sinh hạ đứa bé này, sau đó dùng nó để uy h.i.ế.p ta sao?"
"Vậy thì ta đành phải tiễn ngươi xuống hoàng tuyền trước vậy."
Thân thể hắn co giật, cổ họng phát ra những tiếng "hô hô", tựa như một con cá sắp chết.
Ta nhẹ nhàng vuốt bụng mình, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng:
"Rất nhanh thôi, hài nhi này sẽ ra đời. Nó sẽ là tân quân của Đại Sở."
Hai mắt Tiêu Viễn Tễ trợn lớn.
Ta nói xong, lại một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim hắn:
"Chuyện này còn phải cảm tạ bệ hạ. Không những khăng khăng muốn cướp lấy cốt nhục của kẻ khác làm của mình, lại còn g.i.ế.c hại trung thần, giúp ta có cơ hội thi ân với bá quan, trải đường cho ta sau này buông rèm nhiếp chính."
"Ngươi cứ yên tâm, loại độc mà ngươi trúng là bí dược của tiền triều, dù có tra xét, thái y cũng chỉ có thể kết luận rằng ngươi bạo tử mà thôi."
Bí phương của loại độc này là chiến lợi phẩm mà đời đầu Vinh Quốc công theo Thái Tổ Đại Sở công phá hoàng cung tiền triều mà lấy được.
Giờ khắc này, ta vô cùng may mắn vì thuở nhỏ vì tò mò mà ghi nhớ lại phương thuốc này.
"Ta sẽ quang minh chính đại trở thành Thái hậu."
"Dù có thái y nhận ra bí dược này cũng chẳng sao, bởi vì bá quan, con dân của ngươi, không một ai mong ngươi còn sống."
Mỗi một câu nói, giọng ta càng lạnh lùng hơn.
"Hô... hô..."
Tiêu Viễn Tễ thở gấp từng hơi một, bởi vì độc phát lâu, hắn đã không thể thốt nên lời.
Hắn dốc hết chút sức lực cuối cùng, run rẩy vươn tay về phía ta, ánh mắt chấp niệm…
Tình Tình, ôm ta đi.
Ta đọc hiểu ý trong mắt hắn, nhưng chỉ thờ ơ đứng nhìn hắn giãy giụa trong tuyệt vọng.
Ánh mắt hắn dần dần mất đi tiêu cự.
Mãi đến khi tia sáng cuối cùng trong mắt hắn tan biến, ta mới đứng dậy.
Trước mắt như phủ một tầng sương mỏng, tầm nhìn trở nên mơ hồ, ta đưa tay chạm vào má mình, mới phát hiện nước mắt đã chảy dài.
"Người đâu, mau truyền thái y, bệ hạ không ổn rồi!"
30
Chính Hy năm thứ hai, mùa thu, Hoàng đế Đại Sở, Tiêu Viễn Tễ đột ngột băng hà tại Khôn Ninh cung.
Cùng ngày, Hoàng hậu An thị bi thương hạ sinh Hoàng tử, đặt tên là Tiêu Bá Chí.
Giữa cơn hỗn loạn, ba vị phụ chính đại thần Dương, Trương, Vương khẩn cấp tế cáo trời đất cùng liệt tổ liệt tông, tôn lập Đại hoàng tử Tiêu Bá Chí làm tân quân, sang năm sau đổi niên hiệu thành Tuyên Hòa.
Từ đó, Đại Sở chính thức bước vào thời kỳ Thái hậu buông rèm nhiếp chính.
Tây Man nghe tin ngôi vị Hoàng đế Đại Sở thay đổi, lập tức xé bỏ hòa ước, xuất binh xâm phạm biên cương.
Thái giám tổng quản Tằng Lương vừa trở về Đại Sở liền được lâm thời phái đi, nhận lệnh làm khâm sai đại thần, thân chinh tới Đại Yến cầu viện binh.
Cùng năm đó, Đại Yến và Đại Sở chính thức ký kết hiệp ước hỗ trợ lẫn nhau.
Yến Đế đích thân suất lĩnh đại quân, từ Tây Cương tiến nhập lãnh thổ dị tộc, cùng quân đội Đại Sở tạo thế giáp công.
Bị đánh từ hai mặt, Tây Man nhanh chóng rơi vào thế nguy nan.
Tuyên Hòa năm thứ nhất, mùa đông, Tây Man bại trận, lãnh thổ bị Đại Yến và Đại Sở phân chia làm hai.
Sau khi mở rộng bờ cõi, đế đô cũ của Đại Yến không còn thích hợp làm quốc đô nữa.