Ứng Tâm

Chương 8



Ta bình tĩnh lên tiếng: “Làm sai thì phải chịu phạt, đó là đạo lý dùng binh của Bùi tướng quân, ta cũng thấy rất đúng.”

 

Lời còn chưa dứt, roi trong tay ta đã vung lên, quất thẳng về phía Đinh Lan.

 

Bùi Tiêu lập tức nhảy tới, định tay không chặn roi, nhưng ta đã kịp chuyển hướng rồi buông tay, khiến roi lệch sang bên, hắn đành hụt bước, loạng choạng mấy cái mới đứng vững được.

 

Cùng lúc đó, ta xoay người nhảy xuống ngựa, sải mấy bước đã đến trước mặt Đinh Lan.

 

Nàng hoảng loạn đưa tay che mặt, tưởng ta định tát.

 

Ngay khoảnh khắc nàng đưa tay lên, ta liền chộp lấy cổ tay nàng, nhấc bổng người nàng lên rồi quật mạnh qua vai.

 

Nàng bị ném thẳng xuống đất, bụi cát tung bay, rồi ôm lấy lưng sau, kêu lên một tiếng thảm thiết.

 

Không xa vang lên tiếng vỗ tay lác đác.

 

Là mấy binh sĩ đang thò đầu trốn sau quan sát vụng trộm.

 

Bùi Tiêu kinh ngạc nhìn ta thực hiện cả một loạt động tác, dường như lần đầu tiên nhận ra người trước mặt.

 

Hắn chưa từng biết ta có chút thân thủ, vẻ mặt lúc này như thể đang đối diện với một người hoàn toàn xa lạ.

 

Nhưng nhị sư huynh của ta vốn là công tử thế gia võ lâm trước khi nhập môn, từ nhỏ việc hắn thích nhất chính là năn nỉ ta học võ cùng.

 

Tuy ta không mấy hứng thú, nhưng dưới sự mềm mỏng lẫn cứng rắn của huynh ấy, ngày qua ngày, ít nhiều ta cũng học được vài chiêu.

 

Ta quay đầu lại, lạnh lùng liếc Bùi Tiêu một cái.

 

Hắn ngơ ngác nhìn ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

Ta không biểu lộ chút cảm xúc nào, thu ánh mắt lại, rồi xoay người lên ngựa, vung cương rời đi.

 

Nhiều năm trên núi, ta đã quá quen với cảnh m.á.u tanh g.i.ế.c chóc, mạnh được yếu thua.

 

Cho nên, chuyện mấy con vật nhỏ c.h.ế.t đi, thật ra ta cũng không quá đau lòng.

 

Một đóa hoa tàn, sẽ hóa thành lớp đất xuân dưới gốc cây.

 

Một con nai ngã xuống, cũng là nguồn sống cho muôn loài khác.

 

Chết tức là sinh, sinh tức là chết.

 

Trên đời này chẳng có gì là vĩnh hằng bất biến.

 

Ta không định lấy mạng Đinh Lan.

 

Nhưng gãy vài chiếc xương sườn, thì vẫn là phải làm cho đủ.

 

09

 

Thời gian sau đó, Bùi Tiêu đã mấy lần tới tìm ta, nhưng đều bị ta từ chối ngoài cửa.

 

Hắn từ không vui ban đầu, đến dỗ dành ở giữa, rồi chuyển sang cứng rắn.

 

Lần cuối cùng, hắn phá cửa xông vào, sắc mặt vừa giận dữ vừa lạnh lẽo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngẫm lại lương tâm, ta chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng. Nàng tỏ thái độ như vậy rốt cuộc là muốn cho ai xem? Hoặc là, nàng muốn dùng cách này để gõ đầu cảnh tỉnh ta? Đây là đạo lý nàng dùng để ‘trị phu’ sao?

 

“Mới vào thành có ba năm, cuối cùng nàng cũng nhiễm phải mấy thủ đoạn hạ lưu của đám phụ nhân chốn hậu viện rồi! Nàng khiến ta thật sự thất vọng.”

 

Ta cúi đầu uống trà, không nhìn hắn.

 

Hắn cười lạnh một tiếng, rồi đập cửa bỏ đi.

 

Chủ mẫu gọi ta đến nói chuyện.

 

Sau mấy lời đơn giản, người chậm rãi nói: “Việc giữa hai đứa, ta cũng có nghe chút ít.

 

“Chuyện này không phải việc gì lớn, nếu con chỉ muốn cho nó một chút sắc mặt, theo mắt nhìn của ta, đến đây cũng đủ rồi.”

 

“Con cũng hiểu quan hệ giữa ta và Tiêu nhi, chuyện của nó, ta vốn chẳng muốn xen vào nhiều. Nhưng phụ thân nó lúc lâm chung từng gửi gắm nó cho ta.”

 

“Hiện tại bên ngoài đều đồn đãi rằng nó bị thê tử quản quá chặt. Là tướng quân, loại lời đàm tiếu này rất bất lợi cho con đường làm quan sau này của nó.”

 

Chủ mẫu xưa nay luôn lãnh đạm mỏi mệt, chưa từng nói với ta nhiều lời như hôm nay.

 

Ta trầm mặc một lát, rồi hỏi người: “Mẫu thân, năm xưa người bất chấp tất cả mà gả cho lão gia, đến nay người có từng hối hận không?”

 

Chủ mẫu khựng lại, hiển nhiên không ngờ ta lại hỏi như thế.

 

Ngay cả lão ma ma đã hầu hạ người bao năm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Bởi những năm qua, ta ở phủ Tướng quân vẫn luôn tuân theo khuôn mẫu của giới quý tộc Biện Kinh, làm một thiếu phu nhân đoan trang giữ lễ, ăn nói cẩn trọng.

 

Đến nỗi mọi người đều quên mất —

 

Ta vốn từ trên núi mà đến.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Những thứ đó, vốn chẳng phải là bản tính thật của ta.

 

Chủ mẫu hồi lâu không nói gì.

 

Mãi đến khi ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió thu se sắt, người mới nhìn ra ngoài khẽ thở than:

 

“Ban đầu những tháng ngày quá đỗi tươi đẹp, dẫu về sau không còn như trước, nhưng lòng người vẫn khó buông bỏ…

 

“Ta từng nghĩ rồi sẽ quên được, nhưng chẳng ngờ, không hay không biết đã lún sâu cả một đời.”

 

Người lại quay đầu nhìn ta, giọng nói lần đầu mang theo chút chân thành:

 

“Theo ta thấy, Tiêu nhi đối với con là rất tốt. Người quân tử khó gặp, con không cha không mẹ, lẽ ra phải biết quý trọng mới phải. Lời này là xuất phát từ tâm can của ta.”

 

Rời khỏi phòng chủ mẫu, ta chậm rãi bước trên hành lang.

 

Lá rụng đầy sân, tựa như cảnh núi năm nào trong ký ức.

 

Ta chợt nhớ đến Đại sư tỷ, người luôn thích ngồi bên cửa sổ phòng ta, say sưa kể về những nam tử si tình, nữ nhân u oán trong truyện nàng viết.

 

“Xưa nay, hễ nữ tử động lòng, tất sẽ gặp tình kiếp. Từ lúc duyên khởi, bắt buộc phải trải qua trọn vẹn các giai đoạn: khởi, đắm, mê, kiếp, thương, độ.”

 

Khi đó ta từng hỏi nàng: “Nhất định phải như thế sao?”

 

Nàng gật đầu: “Không ai may mắn thoát được, trừ khi ngay từ đầu không bước vào cửa tình.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com