Ứng Tâm

Chương 5



Nha hoàn chải đầu bị bệnh, Đào Chi được cử đến chải tóc cho ta.

 

Khi nàng cầm chiếc trâm hoa mai đính ngọc trai mà Bùi Tiêu cố ý mua tặng riêng cho ta, vẻ mặt thoáng sững sờ, sau đó mím chặt môi, vành mắt dần đỏ ửng.

 

Lúc chải đầu, động tác của nàng vô cùng thô lỗ, đến mức vô ý làm xước mặt ta, để lại một vết xước nhỏ rớm máu.

 

Ta khẽ kêu lên một tiếng.

 

Mấy nha hoàn đứng bên sợ hãi trừng lớn mắt.

 

Nàng lại ném mạnh cây trâm trong tay, bực bội trách móc: “Thiếu phu nhân cứ nhúc nhích mãi như vậy, ta còn chải đầu thế nào được!”

 

Bùi Tiêu vừa lúc bước vào phòng, tận mắt chứng kiến cảnh ấy.

 

Khi đó chúng ta mới thành thân, tình ý còn nồng đậm.

 

Hắn đêm nào cũng nâng niu ta như báu vật dễ vỡ, ngay cả một vết muỗi cắn nhỏ trên người ta cũng khiến hắn xót xa không thôi.

 

Tức khắc hắn giận dữ, xông tới, đá thẳng một cước vào eo Đào Chi.

 

“Tiện tỳ!”

 

Nàng loạng choạng mấy bước rồi ngã xuống, phun ra một ngụm m.á.u tươi, sau đó cứ như bị đông cứng lại, ngơ ngác nhìn Bùi Tiêu, đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Hôm đó thời gian gấp gáp, Bùi Tiêu chỉ mắng nàng mấy câu rồi dẫn ta ra ngoài.

 

Đến khi trở về phủ, quản gia báo lại, Đào Chi đã nhảy xuống giếng.

 

Nghe nói nàng đứng bên giếng, không khóc cũng không làm loạn, chỉ lặng lẽ nhìn lên mặt trăng rồi nói một câu: “Vì sao trăng lại chẳng tròn nữa...”

 

Sau đó liền không chút do dự mà nhảy xuống.

 

Bùi Tiêu nghe vậy, trầm mặc thật lâu.

 

Về sau, hắn sai người đến quê cũ của nàng, vốn định đưa ít bạc làm bù đắp, nhưng lại hay tin nhà nàng từ lâu đã chẳng còn thân nhân nào.

 

Ta tin vào mắt mình và sự phán đoán của bản thân.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đinh Lan và Đào Chi nhất định có mối liên hệ không thể tách rời.

 

Giống như một con ch.ó với một con ch.ó khác, dù hình thể, lông màu, hay tính tình đều khác biệt, nhưng ta chỉ cần nhìn là biết, chúng cùng một lứa sinh ra.

 

Ta không rõ Đinh Lan có mục đích gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng đã không chịu thừa nhận, tức là trong lòng nàng có điều che giấu.

 

Thế nhưng, những ngày sau đó, quán nước mát ở đầu phố bỗng dưng biến mất.

 

Bùi Tiêu đi ngang qua nơi đó, vẻ mặt bình thản, cũng không còn vén rèm xe nữa.

 

Ta hỏi Bùi Tiêu: “Thao trường còn có người đưa nước mát không?”

 

Hắn đáp: “Trời đã bắt đầu se lạnh, không cần dùng tới nữa.”

 

06

 

Đinh Lan đã không xuất hiện nữa, ta cũng không tiếp tục bận tâm đến chuyện ấy.

 

Bởi vì cuối hạ đầu thu, ta phải chuẩn bị lên núi rồi.

 

Bùi Tiêu không nỡ để ta rời đi, vùi đầu vào cổ ta, giọng nghèn nghẹn than thở: “Sư phụ của nàng đã rời núi đi chu du thiên hạ từ hai năm trước rồi, cớ sao mỗi năm nàng vẫn phải một mình lên núi ở lâu như vậy? Nhỡ đâu có chuyện gì nguy hiểm thì sao?”

 

Ta mỉm cười nói: “Trước khi gặp chàng, ta đã một mình sống trên núi hơn mười năm, thì có thể gặp nguy hiểm gì được? Hơn nữa bệnh của chàng—”

 

Bùi Tiêu uể oải cắt lời, tỏ rõ bất mãn: “Ứng Tâm, phu quân nàng không có bệnh gì cả, thân thể cường tráng, gân cốt cứng cáp, ra chiến trường một chọi mười cũng không thành vấn đề. Cớ gì nàng cứ khăng khăng nói ta mắc cái bệnh gì ‘lao gì đó’, lại còn bắt ta uống đám thuốc đắng nghét kia?”

 

Ta quay đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày: “Vậy chàng có uống không?”

 

Hắn nhìn ta, đành cười bất lực: “Thôi được, thôi được! Đồ do phu nhân tự tay sắc, dù có bệnh hay không, cho dù là thuốc độc, ta cũng uống sạch không sót giọt nào!”

 

Bùi Tiêu mắc chứng “Hàn Tủy Phần Tâm”.

 

Đây là bệnh mà năm đó khi hắn bị thương, sư phụ và ta cùng nhau chẩn đoán ra.

 

Âm dương trong cơ thể hắn bị mất cân bằng nghiêm trọng, lại còn đối kháng lẫn nhau. Nếu không dùng thuốc điều hòa ức chế, thì sau khi trưởng thành, thân thể sẽ hoặc là bị hàn tủy ăn mòn, hoặc là bị phần tâm thiêu đốt đến diệt vong.

 

Trước kia thân thể hắn chưa từng có triệu chứng gì rõ ràng, lại tình cờ rơi xuống vực gặp ta đúng lúc bệnh sắp phát, nên khi ta nói cho hắn biết về bệnh này, hắn chẳng để tâm, còn cười hỏi: “Ý nàng là, sau này ta phải uống thuốc nàng sắc cả đời, nếu không thì mất mạng ư?”

 

Ta suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Thật ra cũng không nhất định phải cả đời. Nếu làm theo phương thuốc cổ của ta, mỗi tháng uống một lần, liên tục bốn năm, có lẽ có thể trị tận gốc. Nhưng cũng không dám chắc, cũng có thể phải uống suốt đời...”

 

Hắn bật cười to: “Không sao! Dù sao thì ta cũng quyết bám lấy nàng cả đời!”

 

Trên núi chỉ có một vị thuốc tên là Nguyệt Phách Thảo là có hiệu quả ức chế chứng bệnh này, nhưng nơi sinh trưởng vô cùng hiểm trở, lại chỉ nở hoa vào một thời điểm nhất định trong năm.

 

Vài năm nay, cứ đến cuối hạ đầu thu, ta đều một mình lên núi tìm kiếm.

 

Năm nay, vì gặp tiết trời nắng nóng cực độ, ta phải dầm mưa dãi nắng, bôn ba mấy ngày trong rừng núi, mới hái được Nguyệt Phách Thảo bên một vách đá dựng đứng.

 

Tới khi ta trở về phủ Tướng quân, đã là một tháng sau.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com