Ứng Tâm

Chương 1: 1



Sau khi nha hoàn Đào Chi trong viện ta nhảy xuống giếng, bên ngoài thao trường của Tướng quân Bùi bỗng xuất hiện một sạp nước mát.

 

Nước nương dáng dấp yêu kiều, dung mạo như tiên giáng trần.

 

Thế nhưng lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh như băng, chẳng buồn đếm xỉa tới ai.

 

Tháng thứ nhất, Bùi Tiêu ra vào thao trường, mắt không liếc ngang một cái.

 

Tháng thứ hai, Bùi Tiêu vô tình vén rèm xe ngựa.

 

Tháng thứ ba, có thực khách đến đập phá sạp nước, Bùi Tiêu lập tức lao khỏi xe, diễn trọn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Hắn ôm chặt lấy mỹ nhân băng lãnh kia vào lòng, nàng ta ngước lên rụt rè, ánh mắt nóng rực đối diện với ánh nhìn của ta.

 

Ta nhìn gương mặt ấy, có vài phần giống với Đào Chi.

 

Ừm.

 

Đây chính là mỹ nhân kế.

 

Nhằm vào ta mà tới.

 

01

 

Ngày sạp nước ở đầu phố thao trường được dựng lên, là ngày nắng nóng ngàn năm có một ở Biện Kinh.

 

Mặt đất hầm hập bốc hơi, người đi đường áo quần ướt đẫm, chó thì nằm rũ rượi dưới góc tường, lè lưỡi phì phò thở dốc.

 

Vừa rẽ vào phố thao trường, liền nghe thấy bên ngoài xe vang lên tiếng người rộn ràng náo nhiệt.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Ngày hôm nay sao lại náo nhiệt thế này?”

 

Bùi Tiêu uể oải ngáp một cái.

 

Mấy ngày gần đây hắn bận rộn luyện trận pháp, đêm nào cũng tới canh ba mới chợp mắt.

 

Ta vén rèm xe.

 

Ở đầu phố, vốn chỉ có lác đác vài gánh hàng nhỏ, giờ lại thêm một chiếc ô bằng vải xanh cỡ lớn.

 

Dưới ô bày mấy bộ bàn ghế, vài thực khách quây quanh ngồi, ánh mắt dán chặt vào nữ tử đang cúi người múc nước.

 

Nữ tử kia vận một chiếc váy lụa màu thiên thanh, eo thon như liễu, da trắng như sứ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo phong vận riêng biệt.

 

Có kẻ trêu ghẹo rằng: “Nương tử bán nước à, nước mát nhà nàng hôm nay không đủ lạnh rồi!”

 

Nương tử bán nước đột ngột đứng thẳng dậy, lộ ra khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng, diễm lệ như sen mới nở.

 

Nàng cụp mắt, đặt mạnh chiếc bát xuống bàn trước mặt kẻ kia, rồi lạnh lùng quay người bỏ đi, ngay cả khóe mắt cũng chẳng thèm liếc lấy một cái.

 

Mọi người xung quanh cười ầm cả lên.

 

“Lão Tứ, lần này đủ lạnh rồi chứ hả?”

 

“Hây! Đủ rồi, đủ rồi!”

 

Ta quay đầu nhìn Bùi Tiêu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nheo mắt, ánh nhìn rơi vào đám thực khách, trầm ngâm nói:

 

“Chư vị tướng sĩ cũng cần có thứ gì đó hạ nhiệt thế này mới phải.”

 

Ta gật đầu: “Đợi về phủ thiếp sẽ sai quản gia chuẩn bị ít nước mát với đá tuyết mang tới.”

 

Ánh mắt Bùi Tiêu thu lại, mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu ta.

 

“Vất vả cho nàng rồi. Trời nóng như vậy còn phải theo ta chạy đi chạy lại. Chờ khi mẫu thân vui vẻ, ta sẽ thưa với người, cũng không nhất thiết ngày nào nàng cũng phải cùng ta vất vả thế này.”

 

Ta mím môi cười: “Tuy là ý chỉ của mẫu thân, nhưng thật ra mỗi ngày được cùng chàng ra ngoài hai lượt, không phải suốt ngày quanh quẩn trong phủ, trong lòng thiếp lại thấy vui vẻ.”

 

Bùi Tiêu nghe vậy, hàng mi dài khẽ chớp.

 

“Nàng trách ta đưa nàng xuống núi ư? Trong phủ quy củ nhiều, chắc nàng không quen.”

 

Ta lắc đầu, mỉm cười ôn hòa:

 

“Thiếp đã gả cho chàng, chàng chính là người thân cận nhất với thiếp. Thiếp đương nhiên phải học cách làm một thê tử xứng đáng, tuyệt không thể để người ta vì thiếp mà chê bai chàng.”

 

Ánh mắt Bùi Tiêu bừng sáng, hắn nắm lấy tay ta, khẽ xoa nhẹ.

 

“Ứng Tâm, nàng đã tin ta như thế, ta nhất định sẽ khiến nàng trở thành vị phu nhân tướng quân vinh hiển và thể diện nhất khắp thành Biện Kinh này.”

 

02

 

Sau khi hồi phủ, ta đến thỉnh an chủ mẫu phu nhân.

 

Chủ mẫu sắc mặt nhàn nhạt, chỉ hỏi vài câu qua loa rồi liền cho lui.

 

Người là muội muội ruột của đương kim Thái hậu, thân phận cao quý. Năm xưa quyết ý gả cho Bùi lão gia khi ông còn hai bàn tay trắng, mới có được vinh hoa phú quý của phủ Tướng quân như ngày hôm nay.

 

Bùi Tiêu không phải con đích thân của người.

 

Nhiều năm không sinh được con, đến năm Bùi lão gia bốn mươi lăm tuổi, người mới đồng ý để một tiểu thiếp bước vào cửa. Không ngờ tiểu thiếp ấy lại là người bạc mệnh, sinh hạ Bùi Tiêu thì khó sinh qua đời.

 

Chủ mẫu tuy có đưa Bùi Tiêu về nuôi dưỡng dưới danh nghĩa con mình, nhưng lại chẳng mấy thân thiết.

 

Bùi lão gia vì kiêng dè thê tử, cũng không quá gần gũi với chính đứa con ruột của mình.

 

Bùi Tiêu từ nhỏ đã lớn lên ở biệt viện.

 

Tuy được ăn ngon mặc đẹp, hạ nhân vây quanh, nhưng từ nhỏ đã cô độc một mình. Lại thêm không có ai nghiêm khắc dạy bảo, dần dần nuôi thành tính tình phóng túng, tự do không câu thúc.

 

Mùa thu năm ấy, hắn cùng một đám công tử thế gia lên núi săn bắn, chẳng may rơi xuống vực.

 

nhìn trời.

 

Ánh mắt u buồn mà yên tĩnh, rất giống những con vật nhỏ bị thương mà ta từng cứu khi còn hấp hối.

 

Ta cúi đầu xuống gần hơn.

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Hàng mi hắn khẽ chớp nhẹ.

 

Ta mỉm cười với hắn: “Đừng sợ.”

 

Hắn gượng cười, nụ cười có phần khó nhọc: “Ừ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com