Tướng Quân Mang Về Một Nữ Tử

Chương 2



Quả nhiên, sắc mặt hắn thoáng biến đổi.

 

Sau đó, chúng ta đã có một trận cãi vã nảy lửa, ta dùng hết những lời lẽ cay độc nhất, đưa ra tờ tuyệt giao thư mà ta đã dày công suy nghĩ suốt mấy ngày.

 

Hắn giận đến đỏ bừng mặt, phất tay áo giận dữ bỏ đi.

 

Sau khi hắn rời đi, trong lòng ta bỗng trào dâng một nỗi buồn man mác. Sau này, chúng ta thật sự sẽ là hai người xa lạ.

 

Ta thản nhiên uống chén thuốc bí truyền Đông gia đưa, giả c.h.ế.t để thoát thân. Phía sau, vẫn còn nhiều chuyện để tranh đấu.

 

Những chuyện sau đó, không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt như ta có thể nhúng tay vào. 

 

Ngày ta được đào lên khỏi mộ giả, lão Đông gia đã đến tiễn ta một đoạn đường.

 

Bà ấy vén rèm xe, ngỏ ý muốn ta ở lại. Bà ấy kể cho ta nghe về những dự định tương lai của mình: Giết phu quân, giúp đỡ con trai còn nhỏ tuổi, rồi sẽ một mình nắm quyền nhiếp chính.

 

Trong mắt bà ấy dường như có một ngọn lửa đang cháy. Trong khoảnh khắc ấy, ta dường như chợt hiểu ra vì sao lão Đông gia lại chọn ta.

 

Bởi vì không cam tâm.

 

Bà ấy cũng giống như ta, không cam tâm để cuộc đời mình bị kẻ khác định đoạt.

 

Ta đã từ chối lời đề nghị của bà ấy, chọn lấy thứ mà ta hằng mong muốn ngay từ ban đầu. Một thân phận mới, cùng với giấy thông hành giả.

 

Tiếp tục đấu đá như thế này sao?

 

Như vậy thật sự quá mệt mỏi.

 

Hơn nữa, đến khi lên triều, đối diện toàn là bạn học cũ và thầy giáo, ta phải giải thích khuôn mặt này thế nào đây?

 

Bây giờ nghĩ lại, Ta thật muốn quay ngược thời gian tát cho mình mấy cái, để tỉnh táo lại cho hẳn!

 

Bảo ngươi thanh cao! Bảo ngươi thanh cao làm gì!

 

Cơ hội ngàn vàng để thăng tiến thẳng lên mây xanh cứ thế mà bỏ qua?!

 

Không chịu mệt vì tranh đấu, thì phải chịu khổ sở vì cuộc đời!

 

Vậy thà cứ tiếp tục bán mạng cho lão Đông gia, dù sao cũng có quyền lực và địa vị!

 

Nói không chừng đó còn là công lao phò tá vua nữa chứ!!!

 

Cơ hội có một không hai trong đời!!!

 

Không phải đổi mệnh, thì cũng là đầu thai chuyển kiếp!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nào cũng tốt hơn là chịu đựng năm năm khổ sở, rồi lại bị vắt chanh bỏ vỏ, g.i.ế.c người  diệt khẩu!

 

Bây giờ thì hay rồi, năm năm gặm rau dại, giờ lại còn bị người ta dùng quyền thế ép bức.

 

Ừm, đã ngoan ngoãn rồi, cầu Đông gia thương yêu ta thêm một lần nữa~

 

Chuyện cũ dần trôi xa, hiện tại đã ở ngay trước mắt.

 

Ánh mắt tướng quân đảo láo liên, hết nhìn trời lại nhìn đất, ngắm cảnh vật xung quanh, chỉ là không nhìn ta, rõ ràng là trong lòng có tật giật mình.

 

“Khụ khụ, A Chỉ, vị này là Vân cô nương, là vì vận chuyển quân nhu đến đây, ta đây cũng phải có trách nhiệm bảo vệ người ta chu toàn chứ?”

 

Ta nhìn tường, nhìn đất, nhìn đám đông, cũng chẳng thèm liếc mắt đến bọn họ. Thật lòng mà nói, bây giờ ta có chút ngượng ngùng. Chủ yếu là sợ nhìn người kia thêm vài lần, sẽ bị hắn phát hiện ra sự dò xét của ta.

 

Dù sao lúc trước chúng ta đã cãi nhau rất không vui vẻ. Ta có chút không dám tưởng tượng nếu hắn phát hiện ra ta đã giả c.h.ế.t để trốn thoát thì sẽ như thế nào?

 

Chắc là hắn sẽ không biết đâu.

 

“Đây là… tiện nội của ta.”

 

Ánh mắt tướng quân dừng lại một chút trên chiếc bát sứt mẻ trong tay ta và bộ quần áo lấm lem bùn đất, rồi vội vàng quay đi.

 

Ôi chao~

 

Khi cần nhờ vả thì gọi người ta là “A Chỉ”, lúc cảm thấy người ta không xứng mặt thì chỉ còn lại hai chữ cộc lốc.

 

Ta hời hợt đáp vài câu, rồi tướng quân dẫn Vân cô nương đi dạo quanh thành. Ta tiếp tục chỉ huy đám người đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh bắt đầu vào việc.

 

Ta sợ gì chứ? Hắn tuyệt đối không thể ngờ ta là ai đâu, kẻ gian thường hay chột dạ, ta tuyệt đối không thể lộ ra vẻ yếu đuối…

 

“Đây là đang làm gì vậy?”

 

Ta giật mình thon thót, sao hắn vẫn còn ở đây?!

 

Thẩm Quỳnh Lâm vẫn giữ vẻ điềm đạm như trước, dường như nhận ra sự kinh hãi của ta, liền nói: “Xin lỗi, là bản quan mạo muội.”

 

“Không sao, không sao.” Ta tùy tiện khoát tay.

 

“Đây là đang sửa lại tường thành, cứ dăm bữa nửa tháng lại xảy ra chiến sự, tường thành mà hư hỏng thì không được.”

 

Thẩm Quỳnh Lâm là quan địa phương được triều đình phái xuống, xem ra đúng là chỉ đến để xem xét tình hình dân chúng.

 

Ta cũng không để ý thêm nữa, liền bắt tay vào giúp đỡ sửa tường thành. Đừng nói, thật đúng là…

 

Sau mấy năm trời khuân vác đất đá, sức khỏe của ta đã tốt lên rất nhiều. Bây giờ nếu phải đánh nhau với Thẩm Quỳnh Lâm, ta nhất định sẽ thắng, với văn chương của hắn, sau kỳ thi khoa cử chắc chắn sẽ được vào Hàn Lâm Viện, nhưng dù sao hắn cũng đã mài mực viết sách nhiều năm như vậy, thể lực chắc chắn không còn như xưa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com