Tướng Quân Mang Về Một Nữ Tử

Chương 15



 

Nhìn kỹ lại, ồ hay, bên trong quan tài trống rỗng. Người bạn học vô cùng kinh hãi, vội vàng báo tin cho người đang điều tra sự việc.

 

Hề Bất Hưu... sống lại rồi!!!

 

Bảo Thẩm Quỳnh Lâm phải bảo vệ bản thân cẩn thận, có lẽ Hề Bất Hưu đang trên đường tìm đến hắn rồi!!!

 

Người điều tra sự việc: "..."

 

Cũng may Thẩm Ngọc Lang không vào Hàn Lâm Viện, xem kìa, biên soạn sách làm đầu óc hắn mụ mẫm hết rồi.

 

Tuy nhiên, vụ việc vẫn phải được điều tra, chỉ là giờ lại thêm một manh mối kỳ lạ nữa. Người điều tra lần theo quê quán của Hề Bất Hưu để tìm hiểu, nhưng càng điều tra càng thấy có điều bất thường.

 

Không có người nào như vậy.

 

Theo những thông tin ít ỏi trước đây, họ đi hỏi thăm những người hàng xóm, tất cả đều nói chưa từng thấy người tên Hề Bất Hưu, hắn ta dường như xuất hiện từ hư vô.

 

Theo lý lịch, Hề Bất Hưu là một đứa trẻ mồ côi phụ mẫu, xuất thân từ một gia đình nghèo khó ở một huyện nhỏ, dòng họ chính đã sớm chuyển đi nơi khác, gần như không còn liên lạc.

 

Hắn có chút năng khiếu đọc sách, và đã vào được Quốc Tử Giám nhờ một lá thư giới thiệu.

 

Những người bạn học năm xưa cũng đều biết hắn cô độc, nhiều nhất chỉ biết hắn có một người muội muội, nghe nói muội muội đó đã sớm bỏ trốn và sống yên ổn, nên cũng không ai hỏi han gì thêm.

 

Vậy thì hãy điều tra lá thư giới thiệu kia, việc này khá dễ dàng, đó là người của phe Thái hậu hiện tại.

 

Phe Thái hậu chính thức lộ diện trên triều đình, chính là nhờ vụ án gian lận thi cử năm đó.

 

Nếu đến nước này mà vẫn không nhận ra có điều gì đó không ổn, thì quả thật là quá ngốc nghếch.

 

Đây là một cái bẫy. Một cái bẫy đã được giăng ra từ rất sớm để Thái hậu đoạt lấy quyền lực.

 

Vậy còn Hề Bất Hưu thì sao?

 

Con người thật của hắn là như thế nào? Thật hay giả?

 

Đầu óc Thẩm Quỳnh Lâm ngày càng trở nên rối loạn.

 

Lý trí mách bảo hắn rằng hãy dừng lại ở đây thôi, cứ để mọi chuyện như vậy, nếu tiếp tục đào sâu hơn nữa, những bí mật được phơi bày ra hắn sẽ không thể nào gánh nổi.

 

Nhưng trái tim hắn lại không thể nào kiểm soát được mà vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu. Là vì hắn muốn biết tin tức về người bạn cũ, hay là hắn muốn khám phá ra điều gì khác?

 

Chính hắn cũng không rõ, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn khao khát được biết sự thật. Có lẽ, có một người có thể nói cho hắn biết mọi chuyện.

 

–----

Lại đến một vùng đất mới, Nghĩa phụ sức khỏe không được tốt, ta theo vị huyện quan địa phương đi dạo ngắm cảnh khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Oa — núi cao thật là cao!

 

Oa — nước xanh thật là xanh!

 

Kết thúc một ngày du ngoạn, ta hài lòng bước chân trở về dịch trạm.

 

Một bóng người lặng lẽ đứng đợi trước cửa. Ta bước đến gần, kinh ngạc hỏi: "Thẩm đại nhân, sao ngài lại ở đây?"

 

Lệnh điều động cũng có thời hạn, đến thời gian là phải lên đường nhậm chức, sao tên ngốc Thẩm này vẫn còn chạy đi khắp nơi vậy?

 

Thẩm Quỳnh Lâm không nói một lời, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào ta. Ta gãi đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

"Chỉ... Bất Hưu?"

 

Ánh mắt hắn sâu thẳm, như đang hỏi ta, lại như đang tự hỏi chính mình, khẽ lẩm bẩm: "Người đời đặt tự, có người chọn chữ có ý nghĩa tương đồng, cũng có người chọn chữ có ý nghĩa trái ngược, có phải vậy không?"

 

Tim ta như hẫng một nhịp, thời gian trong khoảnh khắc ấy dường như kéo dài vô tận.

 

Ngoài dự liệu, ta lại vô cùng bình tĩnh, không hề có chút hoảng loạn bối rối nào như ta đã tưởng tượng, mà thay vào đó là một cảm giác an tâm, chắc chắn như bụi đã lắng xuống.

 

Ta nghe thấy giọng nói của chính mình: "Thẩm đại nhân đã điều tra ra được những gì rồi?"

 

"Đều có... đều có một chút."

 

T bước đến, ngồi xuống bậc thềm cạnh hắn, mân mê chuỗi ngọc trên áo, chống cằm thở dài: "Vậy ngài tìm ta là muốn hỏi điều gì?"

 

Môi Thẩm Quỳnh Lâm mấp máy, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi: "Hề Bất Hưu... còn sống không?"

 

Quả nhiên là vậy.

 

Ta cụp mắt xuống: "Người vẫn còn sống, nhưng Hề Bất Hưu đã c.h.ế.t rồi."

 

Ta nhận thấy có người đang tiến lại gần, liền nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên chiếc thuyền đánh cá nhỏ đậu bên bờ sông.

 

"Thẩm đại nhân có bằng lòng cùng ta thưởng ngoạn cảnh sông nơi này một lần không?"

 

"Đương nhiên rồi."

 

Thẩm Quỳnh Lâm hiển nhiên đã hiểu ý ta, hắn đứng dậy và thuê một chiếc thuyền nhỏ.

 

Khi đã ngồi yên vị trên thuyền, Thẩm Quỳnh Lâm dường như hoàn hồn, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào ta.

 

"Là ngươi?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com