Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!

Chương 12



[Phiên ngoại]

 

Khi Trình Cảnh Thiên mang hòm thuốc rời khỏi thành, ánh chiều đã nhuộm đỏ chân trời.

Hắn quay đầu nhìn lại, lá cờ Chu Tước trên cổng thành bay phần phật.

Bỗng thấy một bóng váy đỏ thẫm ló ra từ sau cây du ven quan đạo.

 

“Lục Châu cô nương?”

Hắn siết chặt dây buộc hòm thuốc.

“Nam Tầm có dịch bệnh, cô theo đoàn xe làm gì?”

 

Lục Châu vuốt mái tóc rối ra sau tai:

“Bổn cô nương chuộc thân xong đã tích được ba trăm lượng, định mở một tiệm phấn hương”

 

Nàng kiêu ngạo hất cằm về phía xe ngựa chất đầy dược liệu:

“Nghe nói hoa mộc tê ở Nam Tầm có thể dùng chế hương.”

 

“Vùng dịch không phải nơi điều hương.”

Hắn nhảy lên ngựa, túi thuốc bằng đồng bên hông va vào nhau phát ra tiếng vang thanh giòn,

“Mùi cháy khét từ xác người thiêu sẽ bám lên từng sợi tóc của cô, mười hộp phấn cũng không át được đâu.”

 

Lục Châu bĩu môi, chẳng nói gì, nhưng vẫn kiên quyết theo sau.

 

Ngày đoàn xe đến Nam Tầm, cơn mưa lớn đã cuốn trôi cây cầu cuối cùng dẫn vào núi.

 

Trình Cảnh Thiên cõng hòm thuốc lội qua bùn, sau lưng vang lên tiếng rách vải.

Lục Châu xé tà váy vướng víu đến tận đầu gối, lộ ra bắp chân buộc d.a.o găm.

 

Nàng tháo dải ngọc giắt bên hông giấu vào ngực, đội bao thuốc nặng trên đầu:

“Trình thái y, ngài cứu người của ngài, ta kiếm tiệm hương của ta.”

 

Nói là kiếm tiệm hương, nhưng Lục Châu lại luôn tay luôn chân giúp đỡ.

Giúp sắc thuốc, chia thuốc, ghi chép triệu chứng bệnh nhân.

 

Tất cả, Trình Cảnh Thiên đều nhìn thấy.

 

Đêm đầu trong trại dịch, Lục Châu thêu một đóa mộc tê lên tấm vải liệm.

 

“Mẹ ta từng bảo, hồn phách đi theo hoa mới tìm được đường về nhà.”

 

Nàng đắp tấm vải trắng cuối cùng lên thân thể một đứa bé, rồi xoay người chuẩn bị nồi thuốc mới.

Sợi chỉ ngũ sắc trên tay nàng đã bị nước thuốc nhuộm thành nâu, nhưng trên tóc vẫn ngoan cố cài một chiếc tua rua bạc.

 

Bắt gặp ánh mắt Trình Cảnh Thiên, nàng hơi ngượng ngùng cười:

“Đừng nhìn ta, ta biết sắc thuốc thế nào rồi.”

 

“Tú bà Vương ở phố Tây đã dạy ta canh lửa rồi.”

Lục Châu vừa khuấy thuốc vừa nói:

“Bà ấy bảo con gái học được y thuật, còn hữu dụng hơn đánh đàn.”

 



 

Đêm bệnh dịch nặng nhất, Trình Cảnh Thiên tìm thấy Lục Châu co ro trong góc trại.

Nàng quấn trong áo choàng dính đầy thuốc, ôm chặt cái cối nghiền thuốc vào lòng, sợi chỉ ngũ sắc rối tung.

 

Trăng rọi qua kẽ hở lều tranh, làm nước đọng trên mi nàng lấp lánh.

 

“Ngài từng thấy người ta thiêu xác chưa?”

Nàng đột nhiên hỏi,

“Nhỏ xíu… còn nhẹ hơn cả đàn tì bà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta từng thấy rồi, từ rất lâu trước. 

Đệ đệ ta, cũng bị thiêu như thế.”

 

Nàng nắm tay áo Trình Cảnh Thiên, giọng mang theo ấm ức chẳng rõ lý do:

“Ta biết, ngài nghĩ ta trụ không nổi, nghĩ ta sẽ bỏ cuộc, sẽ hối hận, nên mới giữ lại cỗ xe về kinh kia.”

 

“Nhưng Trình Cảnh Thiên, đến đây rồi, ta chưa từng hối hận.”

“Ta cũng muốn giống như Yến Hành, trở thành nữ nhân dũng cảm, độc nhất vô nhị trên đời này.”

 

Trình Cảnh Thiên nhét túi hương có hoắc hương vào tay nàng:

“Không phải ta không tin cô, ta chỉ là lo lắng thôi.”

 

Giọng khựng lại, hắn khẽ cười:

“Giang Yến Hành mà thấy cô, chắc chắn sẽ khen cô giỏi.”

 

“Thật không?”

 

“Thật.”

 

Lục Châu bỗng rướn tới ngửi áo chàng:

“Ngài thay mùi hương rồi à?”

 

“Hoắc hương pha với mộc tê.”

 

“Bảo sao trong mơ cũng toàn mùi này.”

Nàng ôm túi hương vào ngực, nằm xuống:

“Chờ về lại kinh thành, ta sẽ điều một hương tên là ‘Vấn Kinh’, hương đầu là hoắc hương, còn hương giữa thì…”

 

Trình Cảnh Thiên nhìn thiếu nữ đang thiếp đi giữa mùi thuốc, trong đầu chợt hiện lên đoạn đối thoại dưới mưa ngày ấy.

Khi đó hắn hỏi nàng vì sao cứ cố chấp với hoa mộc tê, nàng đang kiễng chân cài hoa vào tấm liệm:

“Vì năm ấy, có một tiểu tướng quân ném cho ta nửa túi kê, miệng túi cột bằng nhành mộc tê.”

 



 

Khi bình minh ló rạng, Lục Châu tỉnh dậy trong mùi thuốc nồng đậm.

Trình Cảnh Thiên đang tháo sợi chỉ ngũ sắc rối bời trên cổ tay nàng.

 

Thấy nàng tỉnh, hắn mỉm cười đưa cho nàng một lọ sành:

“Thuốc trị sẹo vừa mới nấu xong.”

 

Những ngày qua, tay chân Lục Châu bị bỏng không ít vì nấu thuốc.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tim nàng khẽ rung động.

Loại thuốc này rất khó nấu — phải nấu cả đêm, không được rời lửa một khắc.

 



 

Ngoài lều cháo đột nhiên vang lên tiếng hò reo, một đứa trẻ nhiễm dịch vừa mở mắt.

Giữa tiếng người huyên náo, Trình Cảnh Thiên nắm lấy đầu ngón tay nàng:

“Chờ tiệm hương của cô mở, ta sẽ là khách đầu tiên.”

 

Lục Châu cau mày:

“Ngài mua son phấn tặng ai?”

 

Hắn đáp : “Cho bà chủ tiệm hương ấy.”

 

Mùi mộc tê lan khắp mảnh đất phủ đầy cặn thuốc, lấn át mùi hôi thối của bệnh dịch.

 

—(Hết)—

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com