Một luồng hơi nước bốc lên trời, khiến mùi thơm trên toàn quảng trường đột ngột tăng lên gấp mấy lần.
Trước cảnh tượng tuyệt vời như vậy mọi người đều không khỏi ngưỡng mộ.
“Không hổ danh là ‘Phong lưu nhất thược’ Thẩm Lưu Hương”, lúc nấu ăn còn có thể đối thơ, quả thực tài hoa hơn người!”
“Ta đã sớm nghe nói Cửu Thiên Tiên Vực tuyệt thế kỳ tài như vậy! Hôm nay gặp mặt thật sự được mở mang tầm mắt, quả nhiên lợi hại!”
“Có thể đem thơ ca kết hợp với nấu ăn quả thực là một thiên tài. Ta nghĩ vị Thẩm Lưu Hương này chắc chắn có hi vọng trở thành Trù Thần!.”
…..
Đã từng thấy nhiều thiên tài nấu ăn như vậy, Thẩm Lưu Hương là người duy nhất có mặt ở đây mà được đánh giá cao như vậy.
Thẩm Lưu Hương đem tuyệt kỹ nấu ăn và thi ca kết hợp hoàn mỹ như vậy, có thể nói là rất độc đáo và khéo léo, thể hiện kỹ năng nấu ăn kiệt xuất.
Dưới sức hút của hắn, chưa kể đến những khán giả bình thường, ngay cả những cao thủ đầu bếp đang cùng đài thi đấu kia cũng không khỏi kính nể vài phần.
Nguy Bân mỉm cười với Nguy Nghi:
“Trước mặt một thiên tài tuyệt thế như Thẩm Lưu Hương, người mà tỷ mong chờ thậm chí còn không có dũng khí xuất hiện.”
“Hoàng muội, nghe ta nói, đừng tốn công vô ích vào một kẻ không xứng đáng.”
“Trên đời này có rất nhiều chuyện đã được định đoạt ngay từ đầu, từ lúc muộn sinh ra đã được định sẵn ở hai thế giới khác nhau với hắn.”
Nguy Nghi nghe như vậy không khỏi lặng lẽ thở dài.
Ánh mắt có chút bất lực đảo qua quảng trường.
Kỷ đại ca, huynh thật sự không đến sao?
Ngay lúc Nguy Nghi đang mong chờ trời đã gần trưa,
Trong quá trình này “Phong Lưu Nhất Thược” Thẩm Lưu Hương không phụ sự mong đợi của mọi người, trong một hơi đã quét qua đại lục Thương Long và ba mươi đầu bếp Cửu Thiên Tiên Cảnh, thu hút tràng pháo tay của quảng trường.
Thấy không còn ai lên đài thách đấu với Thẩm Lưu Hương, bốn vị giám khảo bao gồm cả Đông Phương Vũ và Chu Bá Vị đồng thời đứng dậy, muốn tuyên bố người thắng trong cuộc thi này là Thẩm Lưu Hương.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên từ của cung điện:
“Tại hạ Kỷ Tiêu, muốn cùng Thẩm Huynh tranh tài!”
Oa!
Lời nói này làm toàn bộ quảng trường một phen ồn ào náo động.
Đám người nhao nhao hướng ánh mắt tò mò về Kỷ Tiêu.
Không biết hắn lai lịch ra sao mà dám thách thức với tài năng kinh thiên “Phong Lưu Nhất Thược” Thẩm Lưu Hương.
Nguy Bân cau mày: “Hắn thật sự dám đến!”
Nguy Nghi là người hào hứng nhất trong quảng trường, đôi mắt đẹp sáng ngời, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Huynh ấy đến rồi! Cuối cùng huynh ấy cũng đến!”