“Những điều Bệ hạ nói, thần thiếp… chẳng còn nhớ rõ nữa.
“Có lẽ là năm ấy trời quá lạnh, đau đến mức sinh ra bài học, nên không dám nhớ lại nữa.”
Ánh mắt Yến Lãng dần dần trở nên ảm đạm, tàn tro.
Hắn cúi đầu thật lâu, rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi.
09
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù Hà lão y tâm từ bi, hết lòng cứu chữa, thân thể Yến Lãng cũng đã bị chính hắn dằn vặt đến suy sụp.
Khi trở về kinh đô, Yến Lãng đã yếu đến mức chẳng thể thượng triều.
Bệnh tình trầm trọng, trong lúc hiếm hoi còn tỉnh táo, hắn hạ thánh chỉ, truyền ngôi lại cho ta.
Nữ tử đăng cơ vốn chưa từng có tiền lệ, điều duy nhất khiến ta băn khoăn là liệu thế gia có phục, liệu lòng dân có thuận.
Trước hết, trảm Thôi thị — lấy việc tham ô ngân cứu tế, vơ vét dân chúng mà răn thiên hạ.
Pháp trường vang tiếng mắng chửi không dứt, đao của đao phủ cũng c.h.é.m đến mòn lưỡi.
Ta đang toan nghĩ cách tự tạo thanh thế cho bản thân.
Dân gian đã liên tục xuất hiện dị tượng.
Kinh thành có người thấy phượng hoàng hạ thế, bảy vì tinh tú kết thành liên châu chiếu rọi.
Lĩnh Nam đào được mấy pho tượng Dược Thần nương nương, dung nhan chẳng khác gì nữ đế.
Các nơi dâng tấu đều nói hợp thiên mệnh, là ý trời sở quy — ôi chao, khiến trẫm thật là khó xử.
Những năm ta trị vì, không nạn không hạn, gió thuận mưa hòa.
Bách tính vốn chẳng màng ai ngồi ngai vàng phượng tọa, điều họ mong cầu bất quá chỉ là người trên giảm phần bóc lột, để cả đời họ không đói không bệnh, an cư lạc nghiệp mà thôi.
Lý Thận Chi được phong làm Tả tướng, giám sát nội chính.
Chốn triều đình, quan lại thường cảm thán Lý Tướng phụ tá Thánh thượng dùng người hiền tài, cải cách cương thường, cần mẫn trị quốc, chỉ là đôi khi… hơi quá cứng nhắc.
Thật chẳng rõ Nữ đế làm cách nào chịu đựng được tính nết như gỗ lim của hắn.
Thế nhưng trong hậu cung, cung nhân nhắc đến Tả tướng, ai nấy đều biết Hoàng thượng có thừa thủ đoạn trị người.
Như yến tiệc Trung thu lần này chẳng hạn.
Quan lại và mệnh phụ đều tề tựu đông đủ, chỉ riêng Lý Thận Chi lại viện cớ bệnh tình mà thoái thác.
Vệ Diễn vốn xưa nay chẳng vừa mắt việc Lý Tướng được lòng Thánh thượng, cười lạnh nói:
“Thánh thượng anh minh, đời nào có kẻ cứ tới tiết là sinh bệnh?
“Xin Người chớ để bị hắn che mắt, ai biết được hắn không dự yến, trong bụng đang mưu gì.”
Ta nghĩ, lời Vệ Diễn cũng không hẳn vô lý.
Yến tiệc vừa tàn, vị Tả tướng kia — người chẳng đến dự tiệc — liền được thỉnh đến Tiêm Gia cung.
Dưới ánh trăng, cùng ngắm hoa… cùng thưởng mỹ nhân.
Ta rót một chén rượu, chống cằm nhìn Lý Thận Chi:
“Ái khanh nói là có bệnh, vậy là bệnh chỗ nào?”
“Thần…”
Hắn vốn không quen nói dối, chỉ ấp a ấp úng, chẳng dám nhìn ta.
“Nếu đã không nói rõ được, tức là lừa gạt trẫm, đó là tội khi quân.”
Ta thấy vị Tả tướng kia mặt đỏ như hoa tường vi sau cơn mưa,
Thật khiến người ta cảm thán, vị trạng nguyên năm xưa quả thực được điểm trúng tâm hoa.
“Nương nương… thần thật sự không uống được rượu…”
Tiêm Gia cung tràn ngập hương rượu, xiêm y vương vãi cũng phảng phất men say.
Sắc hồng từ vành tai lan đến cổ, hắn cuối cùng cũng chịu nói ra đôi lời thật tâm.
Gió đêm thổi qua lò vàng tỏa mùi hương Bách Hợp, luồn từng đợt ấm áp vào trong điện.
Từng chút một, nghiền nát tường vi, từng tiếng một, những tiếng thở dài run rẩy vụn vỡ:
“Nương nương… thần thật lòng mến người…”
Trăng đoàn viên rạng rỡ, đơn độc soi đêm khuya, hoa vẫn nở rực rỡ.