Từng Bước Đi Đến Ngôi Vị Nữ Đế

Chương 28



# Ngoại truyện - Thẩm Niệm Chương

 

Thẩm Niệm Chương luôn cảm thấy hơi buồn cười.

 

Ngày xưa nhị tỷ của hắn thích xem thoại bản, trong đó có nhiều câu chuyện về tình yêu, nam nữ chính nhà người ta lần đầu gặp nhau đều đẹp đẽ như thế, không phải hắn giúp đỡ nàng lúc khốn khó, cho nàng một cái bánh bao cứu mạng, thì là nàng cứu hắn khỏi nước lửa.

 

Còn cuộc gặp gỡ của họ? Lúc đó A Ngân đang làm gì?

 

Ồ.

 

Nàng đang gi.ế.c người, đốt nhà, vượt ngục, chui qua lỗ chó.

 

Còn tiện tay cướp luôn con gà quay hắn thích nhất.

 

Còn hắn thì sao, tóc rối bù xù, mặt đen thui tròn ủng, quần áo rách rưới, dáng vẻ khôi hài.

 

Lần đầu gặp nhau.

 

Gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.

 

Đầu bếp làm gà quay còn bị nàng dọa sợ, dọn nhà đi trong đêm, từ đó không thấy tung tích đâu nữa.

 

Thẩm Niệm Chương căm hận nghiến răng.

 

Hắn sẽ mãi mãi căm ghét nàng, mãi mãi!

 

Nhưng khi hắn bị bắt cóc đến trại thổ phỉ, lại gặp cô gái nhỏ, nghiến răng căm hận mấy năm, cuối cùng thốt ra lại là một câu chẳng có sức sát thương nào, "Ta ghét ngươi."

 

Đáng tiếc A Ngân chẳng thấy sự ghét bỏ của hắn là chuyện đáng sợ gì, rất vô tình, ném cho hắn bánh và d.a.o rồi đi mất, hoàn toàn không thèm nói nhảm với hắn.

 

Lần này A Ngân đã cứu hắn.

 

Thẩm Niệm Chương thầm nghĩ trong lòng, thôi vậy, tha thứ cho nàng, không muốn ghét nàng nữa.

 

Hắn rất muốn báo đáp nàng.

 

Sự giáo dưỡng từ nhỏ khiến hắn cảm thấy mình nên hậu tạ đối phương thật hậu hĩnh.

 

Nhưng A Ngân vẫn rất vô tình đá thuyền của hắn đi, ngay cả tên cũng không nói cho hắn biết.

 

Nàng tiện tay cứu hắn, chỉ đơn giản là để cứu hắn, không cần báo đáp.

 

Sau đó, Thẩm Niệm Chương đang vớt cá trong hồ để ăn, vớt được A Ngân bị thương nặng hôn mê.

 

Nàng trốn trong nhà họ Thẩm để tránh truy binh và dưỡng thương, dùng thân thế của mình để làm bản thân đáng thương khiến người ta thả lỏng cảnh giác với nàng.

 

Thẩm Niệm Chương nghe xong, lập tức tràn đầy thương xót.

 

Hắn vốn là người, bản tính thiện lương, ấm áp, tinh tế.

 

Hắn cố gắng an ủi nàng.

 

A Ngân nửa khép mi mắt, im lặng không nói.

 

Không ai nhìn thấu được nàng đang nghĩ gì. Nàng vốn không để lộ hỉ nộ trên sắc mặt, dù trong lòng có sóng gió dữ dội, bề ngoài cũng không để người khác nhìn thấy nửa phần.

 

Rồi A Ngân ngã bệnh, lúc đó Thẩm Niệm Chương không biết nàng cố tình làm cho mình nghiêm trọng như vậy, chỉ thấy nàng thật đáng thương quá.

 

Sau này biết được, nàng đối với bản thân tàn nhẫn như vậy, lại càng thấy thương xót.

 

A Ngân nhỏ hơn hắn một chút như muội muội, là ân nhân cứu mạng của hắn, lại đáng thương như vậy, Thẩm Niệm Chương rất cố gắng chăm sóc nàng, ở chung lâu ngày, càng ngày càng phát hiện, nàng là một người rất tốt rất tốt.

 

Nàng thiện lương, lại ưu tú, Thẩm Niệm Chương rất khó không sinh ra vài phần yêu thích.

 

Nhưng sau đó khi mẫu thân tự ý muốn gả A Ngân cho hắn, A Ngân từ chối, Thẩm Niệm Chương thực ra cũng không hiểu rõ vì sao nàng từ chối, nhưng hắn chắc chắn tôn trọng sự lựa chọn của nàng.

 

Cho đến lúc này, sự giao thoa, ràng buộc giữa họ vẫn còn rất nông cạn, ôn hòa bình lặng, cho đến khi A Ngân bị người bắt cóc, ngoài dự đoán của mọi người nàng lại quay ngược lại bắt đối phương, cưỡi ngựa dưới cổng thành cao lớn, sắp ra khỏi thành lại quay trở lại.

 

Nàng dứt khoát gi.ế.c người đó, khởi binh công thành tạo phản.

 

Lúc đó Thẩm Niệm Chương mới biết, hóa ra nàng không phải cô gái nhỏ vô hại bề ngoài, nàng là thủ lĩnh của quân phản loạn.

 

Hóa ra nàng không muốn làm thiếp của hắn, cũng không muốn làm vợ hắn, nàng muốn làm đế vương.

 

Lúc đó Thẩm Niệm Chương vẫn chưa biết mục tiêu cuối cùng của nàng.

 

Hắn chỉ biết, mặt trời ngày hôm đó huy hoàng rực rỡ.

 

A Ngân dưới cổng thành, giữa loạn quân, trong loạn thế, còn chói lọi hơn cả mặt trời.

 

Nàng hào quang vạn trượng. ---Hươu Cao Cẳng---

 

Thẩm Niệm Chương ngây người nhìn nàng rất lâu rất lâu, cho đến khi bị huynh trưởng kéo đi, trở về Thẩm phủ yên tĩnh, sờ vào lồng ngực, nó đập rất mạnh, rất trầm.

 

Thực sự yêu chỉ trong một khoảnh khắc.

 

Tối hôm đó, Thẩm Niệm Chương quỳ trước mặt phụ mẫu, "Con muốn đi theo nàng."

 

Lúc đó A Ngân mới bắt đầu bộc lộ phong mang, nàng chưa có nhiều cơ nghiệp, dù đã giành được chiến thắng ở vài thành, trong mắt người ngoài, trong mắt trưởng bối nhà họ Thẩm, vẫn chỉ là một kẻ phản loạn.

 

Loạn thế này loại nghĩa quân giặc cỏ nổi dậy rất nhiều, họ mọc lên như măng xuân, rồi lại rơi xuống như pháo hoa, họ đều nghĩ A Ngân cũng chỉ như thế mà thôi.

 

Nên kiên quyết phản đối, còn đặc biệt kéo đại ca đến trấn áp hắn.

 

Nhưng Thẩm Niệm Chương người này, bình thường chuyện nhỏ để trưởng bối vừa lòng thì khá nghe lời, nhưng thực sự việc hắn đã quyết định, không ai có thể ngăn cản hắn, từ nhỏ đều như vậy.

 

Hắn không nghe khuyên, Thẩm phụ hiếm khi nghiêm khắc cho người đánh hắn đến m.á.u me đầm đìa, Thẩm Niệm Chương quỳ thẳng lưng, không tránh không né, cũng không chịu buông bỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vẫn là đại ca mềm lòng, bất đắc dĩ nói một câu, "Tính cách nó thế nào, mọi người chẳng phải đều biết sao?"

 

Biết mà, nên cuối cùng người nhà họ Thẩm đều nhượng bộ.

 

Nhưng Thẩm Niệm Chương lại không đi theo A Ngân đến Vệ thành, hắn chỉ tiễn nàng ra khỏi thành, rồi lại quay về, người nhà họ Thẩm tưởng hắn đã đổi ý.

 

Đợi hắn an bài bảo vệ tốt nhà họ Thẩm, đợi hắn lấy lại võ nghệ văn tài đảm bảo không kéo chân nàng, Thẩm Niệm Chương giữ lời đi tìm nàng.

 

Sau đó nhiều năm, nhiều lần, họ nâng đỡ nhau vượt qua từng khó khăn một, họ không thành hôn, thậm chí chưa từng nói với nhau lời yêu thương, nhưng lại có cảm giác như đã cùng nhau chia sẻ ngọt bùi.

 

Hắn thích A Ngân.

 

Không giữ lại chút nào, ai cũng biết.

 

Rất thích rất thích.

 

Còn A Ngân có thích hắn không?

 

Không biết.

 

Cũng không cần biết.

 

Hắn không cần A Ngân cũng phải rất thích rất thích hắn.

 

Nàng trông có vẻ là tính cách sẽ không yêu bất kỳ ai, nàng cũng không cần phải yêu ai.

 

Nàng chỉ cần yêu bản thân mình, yêu thần dân của nàng là được.

 

Có những câu chuyện tình yêu, không liên quan đến phong nguyệt.

 

Nàng tham vọng bừng bừng, mục tiêu rõ ràng, kiên định không sợ.

 

Nàng một thân xương cứng, kiêu ngạo bất khuất, vĩnh viễn không cong.

 

Nàng thông minh hơn người, chăm chỉ cần mẫn, vận mưu đấu trí.

 

Nàng tỉnh táo thấu đáo, phân biệt phải trái, một mũi tên trúng đích.

 

Nàng tàn nhẫn độc ác, quyết đoán trong gi.ế.c chóc, lại vừa thiện lương mềm mại.

 

Nàng gan dạ không sợ ch.ế.c, ung dung bình tĩnh, thắng thì vui vẻ, thua cũng không hối.

 

Nàng chỉ cần hào quang vạn trượng, là được. ---Hươu Cao Cẳng---

 

Thẩm Niệm Chương nhớ lại lần đầu gặp gỡ gà bay chó sủa.

 

Nàng không cứu hắn khỏi nước lửa, nàng cứu ngàn vạn người khỏi nước lửa.

 

Thuở thiếu niên A Ngân nhặt được một con đại bàng con gãy cánh sắp ch.ế.c ở chân núi, mọi người đều khuyên nàng đừng phí công, cứu không sống được đâu, nó sắp ch.ế.c rồi.

 

Nàng không nghĩ nó sắp ch.ế.c, nàng chỉ nghĩ, nó đáng lẽ phải bay cao.

 

Giống như nàng đã cứu nhiều người vậy.

 

Nàng lôi Lý Nhị Ngưu ra từ căn lều tranh nát, từ đó hắn không còn là kẻ quái dị cô độc; nàng để Oanh Nương vẽ bản đồ đất nước, từ đó nàng không còn oán than dung nhan già đi; nàng cứu Chu Linh, cứu Trương Kiều Kiều; nàng nhặt lại phẩm giá bị giẫm nát cho Liên Y Nhân... nàng khiến rất nhiều rất nhiều người đều được ăn no, không còn lưu lạc, sớm không biết tối.

 

Cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, Thẩm Niệm Chương cuối cùng dẫn A Ngân đi thả một chiếc đèn hoa.

 

Đêm đó trăng treo cao, dải ngân hà giăng trời, xung quanh họ cả hồ đèn hoa rực rỡ chói lọi.

 

Nhưng Thẩm Niệm Chương thấy, tất cả đều không chói lọi bằng A Ngân.

 

Nàng là mặt trời trong đêm đen.

 

Thực ra cái hồ tĩnh lặng này không thể thỏa mãn ước nguyện của bất kỳ ai.

 

Nhưng A Ngân có thể, A Ngân khiến bách tính như nguyện được ăn no, mặc ấm.

 

Hắn dẫn nàng nhặt từng ước nguyện của dân chúng trong hồ lên xem, ánh sáng nhỏ đêm đó ấm áp làm sao.

 

Thẩm Niệm Chương hy vọng, sau này A Ngân bất kể gặp khó khăn thất bại đen tối nào, đều có thể từ những ánh sáng ấm áp này hấp thu sức mạnh để bước đi cô độc trong đêm đen.

 

Sau khi Thẩm Niệm Chương ch.ế.c, sau này A Ngân trải qua gặp rất nhiều người, rất nhiều việc.

 

Có lẽ một ngày nào đó, khi thời gian đủ dài, những người và việc này cuối cùng sẽ mờ nhạt trong ký ức nàng.

 

Nhưng nàng biết, nàng vĩnh viễn sẽ không quên đêm mưa cuối thu năm Thừa Bình thứ mười bốn đó.

 

Cậu chàng mập đi theo nàng một dặm lại một dặm đường, một chặng núi, một chặng sông, một chặng lại một chặng.

 

Hắn cứ nói, "Ta tiễn biệt ngươi.”

 

Tiễn biệt ngươi.

 

Tiễn biệt ngươi nhé, A Ngân.

 

..."

 

Nàng vẫn không biết nên từ biệt thế nào.

 

Sau đó họ lại gặp nhau, cùng nhau đi qua vô số xuân thu.

 

Mãi đến rất lâu sau A Ngân mới chợt tỉnh ngộ, có lẽ đó không phải là gặp lại.

 

Trên con đường đời của nàng, trên con đường khai phá của nàng, hắn vẫn luôn hộ tống nàng tiến bước.

 

Tiễn người vạn dặm, cuối cùng phải chia ly.

 

Nhưng nhiều năm rồi, nàng vẫn không học được cách từ biệt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com