Không thể cho các nước thời gian phản ứng và liên kết chống lại chúng ta, nên ta đã dành thời gian dài để ẩn mình tích lũy, mới một lúc chiếm được hai nước Yên và Niếp.
Một khi đã chiếm được hai nước lớn, sẽ trở thành mối đe dọa và mục tiêu tấn công của nhiều nước lớn khác. Vì vậy khi chiến sự nổ ra, phải tiến hành gấp rút, không còn cơ hội nghỉ ngơi nữa.
Sức mạnh trước đây của Ung quốc, mạnh hơn nhiều so với những gì nó thể hiện ra, giờ không cần phải che giấu nữa.
Ta nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài, tin thắng trận liên tiếp truyền về.
Nhưng chinh chiến sa trường vốn không phải chuyện dễ dàng, ta vẫn nhiều lần bị thương, vết sẹo trên người ngày càng nhiều, tướng lĩnh binh sĩ bên cạnh ch.ế.c đi rồi lại có người mới, hoặc bị người ta chửi rủa là hiếu chiến, hoặc được khen ngợi là quyết đoán trong chiến đấu, cũng không phải lúc nào cũng thắng, cũng từng bị vây công, từng rơi vào đường cùng, cũng từng thua rồi lại đánh, đánh rồi lại thua.
Lúc nguy cấp nhất, bị ba nước chư hầu tấn công, đồng minh không kịp đến, binh lực bị phân tán, chiến tuyến bị kéo dài, thành trì biên cương phía tây cùng bị cô lập không viện trợ chống đỡ mấy tháng trời, mới chờ được quân tiếp viện đến, suýt nữa thì bị phá thành cho địch nhân thẳng tiến.
Đúng là thành trì nơi Liên Y Nhân bị lưu đày đến.
Cùng với tin thắng trận trở về, còn có vài di vật của nàng.
Họ nói, thành bị vây hãm nhiều tháng, tướng thủ thành lúc tuyệt vọng, mở cửa cho dân trong thành chạy trốn, cả những người bị bắt đi lao dịch cũng được thả đi.
Khi mọi người đang chạy trốn tán loạn, Liên Y Nhân mơ hồ, đi ngược dòng người, đến được lầu thành.
Nhìn đám bụi phía xa với đội quân địch đang tiến đến, nàng chợt tỉnh táo.
Chiếc áo choàng ta cho nàng, Liên Y Nhân đã giặt sạch cẩn thận, luôn mang theo, cất giữ kỹ càng đã lâu.
Ngày hôm đó, nàng mặc lại chiếc áo choàng ấy lần thứ hai, rồi đeo một chiếc mặt nạ, đứng trên lầu thành.
Tướng thủ thành bị nàng thuyết phục, quyết định đánh cược một phen, mở toang cửa thành.
Liên Y Nhân giả làm ta, đứng trên lầu thành hô hào với quân địch.
Tướng địch thấy Trường Chiêu nữ đế lại xuất hiện ở đây, hoảng hốt bối rối, cửa thành mở rộng, nhưng hắn cảm thấy đây là kế dụ địch, không dám quyết định vội vàng, ngày đó rút lui, trước hết thăm dò tin tức đã.
Kế không thành này kéo dài được hai ngày, cuối cùng địch nhân phát hiện ra đó không phải là nữ đế, họ đã bị lừa.
Kẻ địch tức giận không kìm được định b.ắ.n tên vào Liên Y Nhân, nàng gỡ mặt nạ xuống, quỳ lạy sâu về phía kinh thành, cuối cùng nói ra những lời không thể nói khi ra đi.
Nàng nói: "Điện hạ, nơi nào người hướng đến, nô tỳ dù ch.ế.c vạn lần cũng không từ nan."
Sau đó ngâm nga bài đồng d.a.o mẫu thân nàng từng hát lúc nàng còn nhỏ, từ lầu thành, nhảy xuống.
Nàng đã trải qua nhiều lần rồi, nàng biết sau khi thành thất thủ, nếu nàng còn sống hoặc để lại t.h.i t.h.ể nguyên vẹn, sẽ không tránh khỏi bị người ta làm nh.ụ.c.
Nàng vẫn còn mặc áo choàng của điện hạ.
Không thể để nó bị bẩn.
Liên Y Nhân lúc ch.ế.c không biết hai ngày nàng tranh thủ được, cuối cùng có thể thay đổi số phận của tòa thành hay không, nhưng nàng vẫn làm như vậy.
Không lâu sau khi nàng ch.ế.c, quân tiếp viện cuối cùng cũng đến, giữ được ải đó.
Tin thắng trận được đưa về kinh đô, kèm theo đó còn có một mảnh giấy nhàu nát trong tay nàng lúc ch.ế.c.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liên Y Nhân ở biên ải, tiết kiệm khẩu phần của mình, đổi chác với người khác, rất nghiêm túc học viết vài chữ.
Trên đó là một dòng chữ xấu xí nguệch ngoạc: "Kẻ sĩ ch.ế.c vì người biết mình."
Ai bảo con gái không thể bàn chuyện quốc gia thiên hạ.
52.
Con người trên đời này, thật kỳ diệu làm sao.
Kẻ vốn trung thành chất phác, trong phú quý vinh hoa lại bị quyền lực tha hóa làm hư hỏng, phản bội ta.
Còn gián điệp địch quốc ban đầu từng ghen tị tranh đua với ta, hóa ra chỉ vì một chiếc áo, chỉ một chiếc áo, mà có thể xả thân vì ta.
Đó không chỉ là một chiếc áo, mà là cuộc đời của nàng, là phẩm giá bị ép buộc phải cởi bỏ.
Và những cái ch.ế.c như vậy, ta bị buộc phải chứng kiến lặp đi lặp lại.
Bốn năm trôi qua, quân Ung đẩy lùi kẻ địch cuối cùng về tòa thành cuối cùng.
Danh tướng Triệu Thành của Triệu quốc, giờ đã là một lão tướng, dẫn theo vị tân đế còn nhỏ, lui về thủ vững Triệu đô.
Triệu quốc là tàn dư của vương triều cũ, khi Triệu Thành sinh ra thì vương triều Triệu vẫn còn tồn tại, tuy đang ở những năm cuối nhưng cũng chứa đựng những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu của ông. Sau đó vương triều sụp đổ, chư hầu cát cứ, Triệu Thành từ thuở thiếu niên đã nhập ngũ, cả đời đều cố gắng phò tá hoàng thất, hy vọng một ngày có thể phục hưng triều đại cũ, thống nhất sơn hà, nhưng giờ đây ông đã già, còn bị dồn vào đường cùng.
Là đối thủ của Triệu Thành bao nhiêu năm, chúng ta đều rất kính trọng nhau, ta hỏi ông có muốn quy thuận ta không, Triệu Thành cách chiến hào, từ chối hảo ý của ta.
Nhưng ông ném cho ta một gói vải, "Bệ hạ à, lão phu không vợ không con không huynh đệ tỷ tỷ muội, phụ thân mẫu thân đều đã qua đời, xin người giúp lão phu một việc, được chăng?"
Đó là vật làm tin ông mang theo bên mình khi mới nhập ngũ thuở thiếu niên, lúc đó ông nghĩ, đợi bình định thiên hạ, ông sẽ cởi giáp về quê, làm ruộng.
Nhưng đến khi ông già yếu, vẫn chưa thể toại nguyện.
Ông xin ta, ngày nào sơn hà thống nhất, xã tắc yên bình, biển lặng sông trong, xin ta đến trước mộ ông tế cáo.
Lão tướng quân nhìn ta đầy trìu mến, giống hệt như nhìn một hậu bối tương lai rạng rỡ.
Ta đồng ý, cũng không khuyên ông quy thuận nữa.
Trận chiến cuối cùng, Lý Nhị Ngưu, Trương Kiều Kiều họ đều không nỡ nhìn Triệu Thành đi ch.ế.c, chỉ để phó tướng dưới quyền chỉ huy ở tiền tuyến, chọn cách tránh mặt.
Nhưng ta vẫn chiến đấu ở tuyến đầu, tận mắt nhìn Triệu Thành bị đ.â.m ch.ế.c bởi vô số ngọn giáo, tận mắt nhìn người lính cuối cùng của Triệu quốc và các nước chư hầu tử trận.
Đây là trận chiến không có gì bất ngờ, đối phương đã đường cùng, quân ta không có thương vong.
Ta cứ thế nhìn không chớp mắt, đảm bảo binh sĩ của mình có thể an toàn chiếm được Triệu đô.
Bất kể lúc nào, ta chưa từng lùi bước.
Rồi dọn dẹp chiến trường, chôn cất vị lão tướng quân ấy giữa một cánh đồng.
Vị lão tướng quân cả đời tận tụy vì thống nhất sơn hà rời rạc, đã ch.ế.c trong trận chiến cuối cùng không mấy huy hoàng trước khi đại thống nhất.
Ta mở gói vải ra, là một đống hạt giống đã mục nát, để quá nhiều năm, không còn có thể nảy mầm được nữa.