Người trong Tân Giả Khố nghe nói ta từ phi tử cao quý biến thành cung nữ thấp kém nhất, đều hả hê, đạp lên kẻ sa cơ, họ vô cớ có một loại ác ý với ta, thỉnh thoảng lại tìm cách gây phiền phức.
Ta im lặng chịu đựng sự bắt nạt.
Càng nhẫn nhịn nuốt giận, họ càng được đằng chân lân đằng đầu, quần áo bẩn nhất đều chất cho ta giặt, mỗi ngày ta làm việc đến nửa đêm chỉ được ngủ vài canh giờ.
Qua một thời gian, ta lại bị kéo đi làm lao dịch, sống còn vất vả hơn trước, như nô lệ thường xuyên bị đánh mắng, mỗi ngày chỉ được chia một chút thức ăn khó nuốt trôi, nhịn đói chịu khát làm việc.
Đôi tay được nuông chiều mềm mại, cầm công cụ làm việc cả ngày, liền nổi phồng rộp, rồi vỡ ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy, tay đau thấu tim, làn da cũng được nuông chiều quý giá, mặc áo vải thô sơ xước da, khó chịu khắp người.
Vẫn bị tất cả mọi người thù địch gây khó dễ đầy ác ý.
Khi ta lại một lần nữa bị gây khó dễ, họ cố tình đẩy ta xuống vũng bùn, ta vùng vẫy trong nước bùn đục ngầu, lúc chật vật nhất, một đôi tay trắng trẻo thon dài, đưa đến trước mặt ta.
Ta thấy Cơ Hoành trong y phục đỏ rực đứng bên bờ vũng bùn, phía sau hắn là đám nô bộc, lao dịch và quan lại quỳ đầy đất, tất cả đều run rẩy sợ hãi.
Cơ Hoành sinh ra đã có dung mạo tiên tử, phong thái ưu nhã, thân phận cao quý, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp dễ nghe:
“Sao lại làm mình chật vật thế này.” Hắn dường như bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ra lệnh xử tử hết những kẻ vừa gây khó dễ cho ta.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu.
Rồi đưa tay, đặt lên bàn tay to của hắn.
Cơ Hoành kéo ta lên, chẳng hề bận tâm nước bùn bẩn thỉu khắp người ta dính đầy người hắn, đưa tay lau đi vết bùn trên má ta, mỉm cười ý vị không rõ nói, “Thật đáng thương.”
Ta như một con thú nhỏ được nuông chiều rồi bị vứt bỏ lại được nhặt về, ủy khuất và thiếu cảm giác an toàn áp sát gần hắn, cuối cùng ta đưa tay, chậm rãi ôm lấy eo hắn, vùi vào lòng hắn.
Khi không ai nhìn thấy, ta lập tức đứng thẳng mặt không cảm xúc.
Trước nâng lên trời, sau ném xuống bùn đất, khiến người ta cảm thấy sự chênh lệch to lớn, nhận ra cuộc sống trước đây tốt đẹp thế nào, bắt đầu tham luyến hoài niệm, rồi lại kéo người ta từ bùn đất lên, khiến người ta cảm kích sự cứu rỗi của hắn.
Ta chưa từng nuôi chó, nhưng nếu ta nuôi một con ch.ó dữ.
Có lẽ, cũng huấn luyện chó như vậy.
48.
Một lần huấn luyện không thuần được, thì làm thêm vài lần.
Để ngăn hắn tiếp tục hành hạ ta, ta giả vờ dần dần động lòng với Cơ Hoành, càng ngày càng phụ thuộc vào hắn.
Ta lại chuyển về cung điện đó, nhưng không còn dục vọng chinh phục đó nữa, Cơ Hoành ngược lại mất nhiều hứng thú với ta, có lẽ hắn cảm thấy, hóa ra ta cũng chỉ đến thế. Đánh một cái tát rồi cho một quả táo, là trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ là khi ta dính lấy hắn, lúc nào cũng đi theo sau hắn, thỉnh thoảng hắn xoay người ta đ.â.m vào lòng hắn, ngẩng mặt nhìn hắn.
Cơ Hoành sững người.
Ta có thể thấy hắn có một thoáng hoảng hốt, kiểu thật sự làm tim đập nhanh ấy.
Khi ta lùi lại, hắn lại một lần nữa nắm cằm ta, nhìn chăm chú, híp mắt lại, đột nhiên nói:
“Chiêu phi của trẫm, tối nay bắt đầu hầu hạ đi.”
Mấy cung nữ vây quanh tắm rửa sạch sẽ cho ta, vẫn không lơi lỏng cảnh giác với ta, toàn thân trên dưới không một cây trâm, ngay cả tay cũng bị trói về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta luôn vô cùng thuần phục, cho đến khi Cơ Hoành đè ta xuống chăn gấm mềm mại, ta cụp mắt xuống, không có dấu hiệu gì, đột nhiên há miệng cắn mạnh vào cổ hắn.
Dùng hết sức lực lớn nhất, không chần chừ trực tiếp cắn đứt mạch máu.
Chăn gấm mới thay lập tức đẫm m.á.u tươi.
Cơ Hoành đẩy ta xuống, há miệng định gọi thị vệ, nhưng chỗ cổ m.á.u tuôn như suối, hắn không thể phát ra tiếng lớn, hắn cũng không chút do dự, rút kiếm đ.â.m thẳng vào tim ta.
Trường kiếm lập tức xuyên qua lồng n.g.ự.c ta, ta né tránh lệch đi mấy phần, chỉ thiếu một chút nữa, thanh kiếm đó đã đ.â.m thủng tim ta.
Ta chịu đựng cơn đau khủng khiếp, dùng thanh kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c cắt đứt dải lụa trói tay, nghiến răng từng chút từng chút rút thanh kiếm ra."
Ta chống thanh kiếm nhìn về phía Cơ Hoành, mỉm cười nhạt với hắn:
“Ngươi không cho ta bất kỳ cơ hội nào có được vũ khí, bây giờ, ta không phải đã có rồi sao?”
“Trong thiên hạ này, ta không phải người mạnh nhất, không phải người nhanh nhẹn nhất, không phải người võ nghệ cao cường nhất, cũng không phải người học thức uyên bác nhất.”
“Nhưng những người đó đều tụ họp dưới trướng ta.” ---Hươu Cao Cẳng---
“Trong tay ta không có đao, nhưng mưu lược là đao của ta, ý chí kiên cường là đao của ta, kiên định không sợ hãi cũng là đao của ta."
Dù không có đao binh bên mình, chỉ còn một hàm răng sắc, ta cũng phải gi.ế.c ch.ế.c hắn.
Cơ Hoành cũng cười với ta, đau đớn khó khăn vẫn cố nói, “Quả nhiên nàng vẫn là... giả vờ.”
Nói như vậy, nhưng ánh mắt hắn vẫn nóng bỏng nhìn ta, như thể so với trước đây, càng muốn có được ta hơn, hắn nhìn chằm chằm ta:
“Sở Thính Ngân, ta dường như, thật sự động lòng rồi.”
Ta cầm kiếm đến gần hắn, kề vào cổ hắn, đến lúc ch.ế.c, Cơ Hoành không hề hoảng sợ, vẫn còn tâm trí rảnh rỗi đưa tay lau vết m.á.u trên thái dương ta, dịu dàng nói câu cuối cùng:
“Thính Ngân, nếu kiếp sau còn gặp được nàng, ta nhất định, vừa gặp mặt sẽ gi.ế.c nàng, rồi truy phong nàng làm vương hậu của ta...”
Ta không nói lời nào, dùng kiếm của hắn, cắt đứt đầu hắn.
Xách đầu quân chủ Yên quốc, dẫm trên m.á.u tươi đầy điện, một tay cầm kiếm, chặt đứt khóa cửa, một chân đá tung cửa học cung.
Bên ngoài, lửa cháy ngút trời.
Thiết kỵ Ung quốc đã đánh hạ kinh đô Yên quốc.
Cung nhân từng nói quý phi vương hậu như diều bay cao.
Nhưng diều bay cao đến đâu, cũng phải bị dây buộc, dây đứt, là rơi xuống.
Địa vị có được nhờ phụ thuộc vào người khác, không chịu nổi một đòn.
Bởi vì con diều đó, dù sinh động đến mấy, cũng chỉ là chim ưng giả.
Chim ưng thật sự, gió mưa dữ dội, sấm chớp vang rền, cũng không rơi xuống.
Cho đến bây giờ, ta mới trả lời câu hỏi từ rất lâu của quân Yên:
“Không cần.”
Ta không cần rất nhiều rất nhiều tình yêu, ta cần rất nhiều rất nhiều quyền lực.
Quyền lực, tài nguyên, địa vị, sức mạnh và danh tiếng.