Khi rời sòng bạc, ta thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở lầu xanh dọc sông.
Oanh Nương mà ta tưởng đã thoát khỏi chốn phong trần về nhà.
Người đời chỉ biết đế cơ phong hiệu Trường Chiêu, không biết tên ta, nên khi ta dẫn thị vệ ngự dụng bước lên lầu xanh tìm nàng, Oanh Nương kinh ngạc đến không nói nên lời.
Rồi, là nước mắt run rẩy vì vui mừng cảm khái.
"A Ngân, đã thành cô nương lớn rồi."
Nàng già đi đôi chút, trên mặt là vẻ tiều tụy đau khổ vượt xa tuổi của nàng.
Ta tưởng có kẻ nào lại cng ép nàng vào lầu hoa, kết quả nàng nói, là tự nàng quay về.
Oanh Nương trở về quê hương nhớ nhung, gặp phụ thân mẫu thân họ hàng mong nhớ bấy lâu, nhưng không đẹp đẽ như nàng tưởng tượng. Ngay cả phụ mẫu huynh đệ cũng để tâm việc nàng là kỹ nữ, huống chi là hàng xóm xung quanh, nàng chịu bao ánh mắt lạnh lùng, lại không thể như những người phụ nữ khác cưới phu quân sống bình thường, ai cũng chê nàng tuổi lớn lại không trong sạch.
Bị phụ mẫu huynh đệ dụ dỗ lấy hết tiền tiết kiệm, nàng không còn sức mưu sinh, đường cùng đành phải quay lại chốn phong trần.
Ra đi nàng mới phát hiện, thực ra nàng đã không thể rời xa từ lâu.
Đáng tiếc Oanh Nương tuổi dần cao, nhan sắc phai tàn, khách khứa ngày càng ít, có lần gặp kẻ gây khó dễ, còn bị đầu độc câm mất giọng hát tự hào nhất, hoàn cảnh càng thêm khó khăn, sầu thảm thê lương, cuộc đời nhìn một cái đã thấy tận cùng.
Nàng ôm cây tỳ bà cũ, nói một câu đáng tiếc thay: "Giọng đã khàn rồi, không còn cách nào hát cho ngươi nghe nữa."
Ta nhìn nàng hồi lâu, rồi giật lấy cây đàn của nàng quay người ra cửa: "Ngươi chỉ lớn thêm vài tuổi, chứ đâu phải sắp ch.ế.c già, đi theo ta."
Ta tưởng giúp nàng một đoạn đường, là có thể cho nàng một kết cục viên mãn, giờ nghĩ lại, lúc đó ta đôi khi vẫn còn ngây thơ, cách làm không đủ chạm đến gốc rễ vấn đề.
Ta nhớ nàng thực ra vẽ tranh cũng rất giỏi, chỉ là tranh của kỹ nữ tất nhiên không cao quý bằng tranh của văn nhân mặc khách.
Về đến kinh thành, ta cho nàng đi theo quan viên Ty Thiên Giám cùng đo vẽ núi sông thành trì, khi Ung quốc mở rộng, bản đồ mới cũng cần được vẽ liên tục.
Oanh Nương mờ mịt đi theo.
Ta nhét Thẩm Niệm Chương vào phủ mưu tá, không hiểu sao, đám lão gia ấy rất bài xích hắn, có lẽ tưởng đó là tên bạch diện công tử công chúa nhét vào để mạ vàng.
Qua một thời gian, mưu sĩ thâm niên nhất kích động tìm đến ta: "Điện hạ, điện hạ quả thật là mắt tinh nhìn người."
Thẩm Niệm Chương chưa bao giờ ngu ngốc, chỉ xem hắn có muốn vận dụng thủ đoạn không, chỉ cần hắn muốn, thu phục nhân tâm tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Sắp xếp ổn thỏa mọi người, ta gọi Sương Vân đến, hỏi nàng: "Đã có chủ cũ quay về, ngươi có thể chọn tiếp tục đi theo hắn."
Những năm qua, Sương Vân chưa từng phụ lòng dặn dò của công tử nhà mình, chăm sóc ta rất tốt, hành quân đánh trận, triều đường nghị sự, ta thường quên ăn quên ngủ, dù môi trường có khó khăn đến đâu, nàng cũng cố gắng làm tốt bữa ăn cho ta, sửa sang y phục, chải tóc gọn gàng.
Lý Nhị Ngưu thường cảm thán, có Sương Vân rồi cuối cùng hắn không phải cầm kim thêu may quần áo cho ta nữa.
Ở Lâm thành, thấy Thẩm Niệm Chương lâu không gặp, Sương Vân bưng miệng, suýt khóc ngay tại chỗ.
Ta tưởng nàng nhớ chủ cũ, muốn để nàng quay về, Sương Vân quỳ xuống kiên quyết nói: "Tuyệt không có đạo lý một tôi tớ hầu hai chủ, nô tì đã theo người thì chỉ theo một mình người. Chỉ là nô tì có chút cảm khái, tiểu công tử đã trở về dáng vẻ đáng có của hắn."
Nhìn Thẩm Niệm Chương từ tên phế vật công tử bột không học vấn, biến thành quý công tử văn võ song toàn tài hoa tuyệt thế, Sương Vân lại muốn khóc.
Ta dỗ nàng, chuyện này cũng không nhắc lại nữa.
Chính sự phần nhiều phiền toái bình thường, tiêu hao năm tháng không hay biết, thoáng cái lại qua một năm, quan viên Ty Thiên Giám đã sớm hoàn thành nhiệm vụ về kinh, Oanh Nương lại chọn tiếp tục du lịch bên ngoài, ghi chép địa mạo núi sông, phong tục nhân tình, đứt quãng sai người gửi về.
Hôm nay, nàng tự mình vội vã quay về, vào cung xong kích động vô cùng ra hiệu ta lui hết mọi người, hạ thấp giọng nói với ta: "Điện hạ, thần phát hiện một mạch mỏ."
36.
Ta bí mật đích thân dẫn chuyên gia đi thăm dò, là mỏ sắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây không phải chuyện nhỏ.
Rèn đúc binh khí, nông cụ, xây dựng kiến trúc, có tác dụng rất lớn.
Loạn thế, có nhiều binh khí, là có nhiều phần thắng.
Nhưng ta còn chưa sắp xếp người khai thác, không hiểu sao tin tức đã rò rỉ ra ngoài, hai nước lớn xung quanh đều biết Ung quốc hiện có một mạch mỏ sắt.
Trên triều đường, quần thần cãi thành một đám, lo lắng bồn chồn.
Hiện nay các nước chư hầu lớn nhỏ xung quanh, nhưng cục diện thiên hạ, tạm thời ổn định, sáu nước lớn kiềm chế lẫn nhau, Yên quốc và Niếp quốc gần Ung quốc, là hai trong số đó.
Yên và Niếp là nước lớn, hoàn toàn khác với Lương, Thi, Sái trước đây, Ung quốc chênh lệch quá lớn, chỉ có phần bị người ta xẻ thịt.
Ôm ngọc chuốc họa, một mạch mỏ đó, lập tức từ thứ tốt, biến thành củ khoai nóng, quần thần đều lo lắng hai nước này sẽ tấn công thôn tính Ung quốc, chiếm đoạt mỏ.
Các mưu sĩ lần lượt hiến kế, nhưng đều không tìm ra cách phá giải tốt, có người hỏi đến Thẩm Niệm Chương đang im lặng.
Hắn liếc nhìn ta, rồi nhẹ nhàng nói một câu: "Tặng cho Niếp quốc."
Dấy lên sự chỉ trích của quần thần có mặt, mắng hắn sao lại nhu nhược như vậy.
Đợi cãi xong, ta mới từ tốn nói: "Được, cứ làm vậy."
Bởi vì, ta cũng nghĩ như thế.
Trao quyền kiểm soát mỏ cho Niếp quốc, nhưng chỉ tặng cho Niếp quốc.
Nếu xuất binh kháng cự, Ung quốc tự nhiên không chống nổi thế công của hai nước lớn, không ngoài dự đoán, sẽ bị đánh phá, bị chia cắt.
Trước tiên tặng cả mạch mỏ cho Niếp quốc, tự mình rút ra, thì tranh chấp sẽ để lại cho hai Yên quốc Niếp.
Khi đồ vật trong túi ta họ sẽ cùng nhau cướp chia, nhưng đã cho người khác, lợi ích vào túi Niếp quốc làm sao cam tâm lại dâng ra, Yên quốc cũng chỉ có thể tranh giành trong túi Niếp quốc.
Tại sao là Niếp quốc không phải Yên quốc, vì Niếp quốc gần hơn một chút.
Đây là dương mưu, rõ ràng minh bạch, nhưng ai cũng không thể từ chối, Niếp quốc tự nhiên vui vẻ tiếp nhận, còn phái người giúp khai thác.
Nhưng ta cũng đưa ra một điều kiện, đổi lấy việc Niếp quốc xuất binh, giúp chúng ta đánh hạ Sái quốc.
Thế là Sái quốc nhẫn nhịn mưu tính đã lâu, đang thao luyện binh mã, mài đao rèn kiếm, muốn đánh một trận lớn với Ung quốc, kết quả đợi đến đợi đi lại là quân đội Niếp quốc, chưa đầy một tháng, đã bị hai quân Ung và Niếp đánh phá.
Thôn tính một nửa thành trì Sái quốc, bản đồ Ung quốc lại mở rộng thêm vài phần.
Không lâu sau Yên quốc biết Ung quốc và Niếp kết minh, Ung quốc dâng tặng mạch mỏ mới phát hiện, không cho họ chút cơ hội nào, tức giận lập tức phái binh đến, Niếp quốc muốn độc chiếm tài nguyên, lại chỉ định dân chúng Ung quốc khai thác mỏ, đương nhiên phải xuất binh giúp chống đỡ.
Giữa hai nước Yên và Niếp, thực lực ngang nhau, vốn đã bất hòa từ lâu, nay thù mới hận cũ cộng lại, liền nổi lên chiến hỏa.
Hai nước giao chiến, Yên quốc thực ra cũng không có nhiều tinh lực để quấy nhiễu Ung quốc, tấn công vài lần bị Niếp quốc che chở đẩy lui, cũng không còn thường xuyên xuất binh nữa.
Trong biến động Ung quốc kỳ lạ thay lại khá ổn định, bốn năm trôi qua, quốc lực dần mạnh, ngày càng hưng thịnh.
Niếp quốc còn gửi mấy mỹ nhân đến liên hôn, có công chúa của họ, cũng có mấy nữ tử hoàng thất Thi quốc qua tay nhiều lần đến Niếp quốc.
Người Ung quốc đều gần quên Lý Nhị Ngưu là hoàng đế bù nhìn này rồi, bản thân Lý Nhị Ngưu chỉ coi mình là tướng quân xông pha trận mạc, gần đây không có chiến sự, hắn vui vẻ nhàn nhã, tiêu d.a.o tự tại đi nghỉ ngơi.
Nghe nói Niếp quốc gửi vợ cho hắn, Lý Nhị Ngưu toàn thân không tự nhiên, xoa xoa tay hơi lắp bắp nói: "Ta làm sao xứng với mấy mỹ nhân kim chi ngọc diệp yểu điệu này?"
Bỏ chạy tán loạn. ---Hươu Cao Cẳng---
Có lẽ hắn sẽ cả đời thủ tiết vì mẫu thân ta.
Ta cũng không muốn những người này, nhưng trên mặt không tiện phụ lòng hảo ý của Niếp quốc, có lẽ họ thấy Lý Nhị Ngưu không vợ không con nối dõi, chỉ có danh nghĩa ta là con gái nuôi này, à còn có Chu Linh cũng tính là nửa đứa con nuôi của hắn.
Họ muốn nhúng tay vào hậu cung và hậu duệ Ung quốc, để tăng cường kiểm soát Ung quốc, dù sao hiện giờ thế đà Ung quốc hơi quá mạnh.