Đăng Minh đề nghị đưa Gia Bảo đến bệnh viện nhưng cậu không muốn. Khăng khăng là vết thương của mình chỉ cần về rửa với nước mấy ngày là khỏi. Hết cách hắn đành gọi tài xế đến đón cả hai về biệt thự.
“Không cần đâu… giờ tớ tự về nhà là được, không cần tốn thời gian của cậu.” Gia Bảo vừa khóc một trận lớn xong, giọng nói của cậu vẫn còn rất yếu ớt.
Đăng Minh có cảm giác nếu bây giờ hắn bỏ cái đồ yếu ớt này một mình bên ngoài thì cậu sẽ khóc tiếp mất.
“Tôi cũng cần về nhà thay đồ, đi cùng nhau đi.”
Quần áo của Đăng Minh đã bị dính nước màu từ trên người Gia Bảo, vì lúc hắn ôm cậu nên hai bên áo còn bị dính một ít bụi tro đen. Đột nhiên Gia Bảo cảm thấy có lỗi.
Lúc chiếc xe Audi đậu trước con hẻm nhỏ, Gia Bảo chần chừ không dám lên, chiếc xe đó quá sang trọng còn cậu thì vô cùng bẩn thỉu.
“Đi thôi.” Đăng Minh dắt Gia Bảo lên xe, một tay hắn đỡ sau lưng cậu một tay che đầu cho cậu.
Nói là về biệt thự nhưng khi dụ được Gia Bảo lên xe Đăng Minh vẫn bảo tài xế chở họ đến bệnh viện. Gia Bảo bị thương ở đầu và bị bụng, hắn cần kiểm tra xem cậu có bị nội thương không. May mà chỉ là vết thương ngoài da.
Về đến biệt thự Đông Dương, Đăng Minh nói với Gia Bảo.
“Cậu đi tắm đi, cậu biết phòng tắm nằm ở đâu mà đúng không?”
Gia Bảo đứng trước phòng tắm thẫn thờ một lúc cho đến khi Đăng Minh mang đồ sạch cho cậu đến.
“Sao cậu không vào trong?” Hắn hỏi.
“Tớ…” Gia Bảo sựt tỉnh: “Tớ hơi… bối rối…”
Đăng Minh mang đồ sạch vào phòng tắm treo cho cậu.
“Đây là lần đầu tớ tắm rửa ở nhà người khác…” Gia Bảo nói, cậu túm chặt quần áo mình không biết phải làm sao.
“Gia Bảo.” Đăng Minh gọi tên cậu: “Đến nhà bạn bè tắm rửa là một chuyện rất bình thường.”
Trong phòng tắm có một cái gương đồng với khung chạm khắc hoa văn tinh xảo. Gia Bảo cởi quần áo rồi nhìn mình trong gương, cơ thể cậu gầy gò, chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, trông cậu không hề liên quan gì với không gian sang trọng này. Nhưng chủ nhân của căn biệt sang trọng lúc nãy lại gọi cậu là bạn bè của hắn.
Đăng Minh tắm xong đợi một lúc lâu vẫn không thấy Gia Bảo ra ngoài, hắn bèn đi đến phòng tắm của cậu gõ cửa.
“Gia Bảo, cậu ổn không?”
Gia Bảo xấu hổ từ trong phòng tắm nói vọng ra:
“Quần cậu đưa cho hơi rộng, tớ không mặc được.”
Đăng Minh cao mét tám, Gia Bảo cùng lắm chỉ có 1m65. Đồ Đăng Minh mặc đều lớn hơn Gia Bảo 2 size, áo và quần lót cậu có thể miễn cưỡng mặc nhưng quần ngoài thì không thể.
“Cậu ra đây tôi xem.”
Gia Bảo ngượng ngùng bước ra ngoài, Đăng Minh lập tức không nhịn được cười. Vì biết người này nhỏ bé nên hắn đã cố tình chọn cho cậu một chiếc áo thun form boxy vậy mà khi Gia Bảo mặc lên nó vẫn có thể dài trùm qua mông cậu. Quần cũng vậy, hắn chọn loại có dây rút, nhưng eo cậu quá nhỏ dù rút dây quần hết cỡ rồi siết chặt thì vẫn sẽ bị tuột. Gia Bảo vừa bước ra vừa giữ lưng chiếc quần lại troing vừa buồn cười vừa đáng yêu vô cùng.
“Ra ghế ngồi đi, tôi bôi thuốc cho cậu.”
“Không cần kafm phiền cậu, tớ tự bôi được.”
Đăng Minh nói một là một, hai là hai. Hắn không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Đi ra ghế ngồi.”
Gia Bảo ngoan ngoãn ra ghế ngồi, Đăng Minh mang từ trong phòng ngủ ra một hộp toàn thuốc là thuốc. Hắn lấy tăm bông, bắt đầu bôi thuốc trên mặt cậu trước, nước thuốc mát lạnh chạm vào da thịt rất thoải mái.
“Da cậu hơi tái… lúc nãy cậu không tắm nước nóng sao?” Đăng Minh nhớ ra lúc nãy trong phòng tắm không có hơi nước nóng.
Gia Bảo ngơ ngác nhìn Đăng Minh: “Tớ không biết.”
“Sao cậu không hỏi tôi cách bật?” Bôi thuốc cho vết bầm trên má Gia Bảo xong hắn lại chuyển sang một lọ khác bôi lên khoé môi bị rách cho cậu.
Vì là vết thương hở nên hơi rát, Gia Bảo kêu lên một tiếng.
“Tớ không biết là từ vòi hoa sen cũng có thể chảy ra nước nóng.” Gia Bảo vô tư nói.
Nhà Gia Bảo không có bình nóng lạnh, cũng không có bình năng lượng mặt trời. Nếu muốn tắm nước nóng thì chỉ có thể tự đun nước. Nhưng bình thường ông bà Lâm nói đun nước nóng tắm tốn ga tốn củi, nên chỉ cho cậu tắm nước lạnh.
Tay đang bôi thuốc của Đăng Minh khựng lại. Trước câu trả lời của Gia Bảo, lòng hắn lặng đi đôi chút.
“Xin lỗi cậu, nếu cậu đẩy vòi nước qua bên phải thì sẽ có nước nóng.” Đăng Minh giải thích cho Gia Bảo.
Gia Bảo “wow” một tiếng, đồng tử cậu mở to hơn. Hình như là cảm thấy cái điều bình thường Đăng Minh vừa nói rất thần kì.
“Kéo áo lên cho tôi xem.”
Gia Bảo làm theo lời Đăng Minh vén áo lên. Lộ ra vòng eo nhỏ và phần bụng trắng trẻo, tiếc là trên đó có một vết bầm rất lớn, màu sắc ghê người hoàn toàn trái ngược với phần da lành lặn trơn mịn kia. Lần này Đăng Minh không dùng tăm bông nữa, hắn trực tiếp đổ thuốc ra tay xoa đều rồi nhẹ nhàng xoa lên vết bầm trên bụng cậu. Thắt eo của Gia Bảo rất nhỏ, Đăng Minh thậm chí có thể nắm nó bằng một tay. Hắn luôn có cảm giác chỉ cần chạm mạnh một chút thôi thì con người mỏng manh này sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào. Sao bọn chúng nỡ ra tay với cậu nặng như vậy chứ?
“Đây là thuốc gì vậy? Cậu vừa bôi tớ liền cảm thấy không đau nữa. Lọ thuốc cậu đưa cho tớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng rất tốt nhưng khi tớ mang ra tiệm thuốc hỏi để mua thì họ nói không có loại nào như vậy.”
Gia Bảo nhìn hộp thuốc Đăng Minh đang để trên bàn, bên trong có một đống lọ thuỷ tinh to nhỏ khác nhau, trông rất đắt tiền. Nhưng chúng chỉ có tên và hạn sử dụng được chạm khắc nổi trên vỏ thuỷ tinh, hoàn toàn không có tên thương hiệu.
“Cái này không có trên thị trường, là đồ nhà làm.” Đăng Minh cũng đã bôi thuốc xong, hắn vừa kéo áo Gia Bảo xuống vừa nói: “Yên tâm, dùng không chết đâu.”
“Nhà làm? Bố mẹ cậu là dược sĩ sao?”
“Ừ, họ bán thuốc.”
Gia Bảo nghĩ là Đăng Minh khiêm tốn, có lẽ nhà hắn mở một công ty bán dược phẩm. Nhưng trên thực tế cậu không tưởng tượng được Trần gia có thể giàu có đến mức nào.
Gia tộc họ Trần có nguồn gốc từ những thế kỷ trước, khi tổ tiên của họ bắt đầu hoạt động trong lĩnh vực y học cổ truyền. Với tri thức phong phú về thảo dược và y lý, họ đã xây dựng được danh tiếng vững chắc trong cộng đồng. Qua nhiều thế hệ, với tài kinh doanh của con cháu nhà họ Trần, gia tộc này không ngừng phát triển, mở rộng hoạt động sang lĩnh vực dược phẩm hiện đại, từ sản xuất thuốc đến nghiên cứu và phát triển các sản phẩm chăm sóc sức khỏe, mỹ phẩm. Cho đến nay cả ba công ty dược phẩm và y tế nổi tiếng nhất thế giới đều thuộc quyền sở hữu của gia tộc Trần. Có thể nói trong ngành y tế và dược phẩm, Trần gia là kẻ thống trị tuyệt đối.
Mà những lọ thuốc Đăng Minh vừa bôi cho Gia Bảo được tạo ra từ những cây dược liệu quý hiếm nhất, nếu đem đi đấu giá chắc không có cây nào dưới trăm triệu.
“Đăng Minh ơi.”
Đăng Minh đang dọn dẹp đống thuốc trên bàn thì đột nhiên Gia Bảo rót tiếng gọi ngọt lịm vào tai hắn.
“Lúc nãy, cậu nói chúng ta là bạn bè… có phải không?” Gia Bảo dè dặt hỏi, trong lòng cậu có chút sợ hãi. Cậu sợ Đăng Minh sẽ phũ nhận, rằng lời hắn nói hắn muốn làm bạn đồng hành của cậu, nói cậu là bạn bè của hắn, tất cả chỉ là để an ủi cậu mà thôi.
Dù vậy thì Gia Bảo đã chuẩn bị tinh thần, chỉ cần có người đối xử với cậu tử tế là cậu đã vui lắm rồi. Sao cậu có thể yêu cầu một người tốt như Đăng Minh làm bạn với một kẻ như cậu nữa chứ.
Nhưng Đăng Minh nói “Phải.”
Hắn nói với Gia Bảo: “Chúng ta là bạn bè.”
Đăng Minh phải xác nhận một điều, hắn muốn làm bạn với Gia Bảo không phải vì hắn là một người tử tế mà là vì cậu thực sự đã trở nên đặc biệt trong mắt hắn.
Gia Bảo vui vẻ như một đứa trẻ, đuôi mắt vì khóc lúc sáng nên vẫn còn phiếm hồng vậy mà giờ này nó cong lên phát sáng, cậu cười rạng rỡ, chân thành nói với hắn.
“Đây là lần đầu tớ được làm bạn của ai đó! Đăng Minh chính là người bạn đầu tiên của tớ.”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***