Tui Là Cục Cưng Nhà Họ Phạm

Chương 19: Con thích nơi này



Không khí giáng sinh trong biệt thự nhà họ Trần vô cùng ảm đạm. Mấy năm trước Trần phu nhân, Diệp Lam sẽ cho người trang trí giáng sinh và treo đèn khắp nơi. Trong phòng khách thông tầng nhà họ, sẽ được đặt một cây thông giáng sinh cao hơn 5m trang trí bằng swarovski. Năm nay, đến tối 25 rồi mà trong nhà cũng không khác gì mấy.

“Mình không nấu cho tôi ăn sao?” Trần Kiến Quốc nhìn đầu bếp trong nhà đang dọn lên từng món ăn tinh xảo thì không vui lắm, bình thường đến ngày này Diệp Lam sẽ tự mình vào bếp làm mấy món đơn giản cho cả nhà.

Diệp Lam thở dài một hơi, chống cằm nhìn chồng mình: “Không có con trai của tôi ở đây, tôi nấu làm gì chứ?”

Trần Kiến Quốc nghe đến vấn đề đó, thì không dám kêu ca vì sao vợ không nấu ăn cho ông ta nữa.

Diệp Lam cầm đũa lên, gắp được vài miếng rồi lại buông xuống.

“Mình lại làm sao vậy?” Trần Kiến Quốc gắp cho vợ món mà bà thích ăn rồi hỏi.

“Tôi nghĩ đến con trai của tôi, bây giờ không biết đang ăn uống thế nào? Người làm mẹ như tôi sao có thể yên tâm được chứ.”

Diệp Lam liếc thấy thái độ dửng dưng của chồng, lại nói tiếp: “Tội nghiệp Đăng Minh của tôi, cha nó không thương nó, đêm giáng sinh còn phải ở cái nơi xa xôi kia một mình.”

Trần Kiến Quốc không chịu được ánh nhìn trách móc của vợ, ông lên tiếng nói:

“Con trai mình đón giáng sinh cùng với bạn nó.”

“Vậy sao?”

“Ừ, Tống Sâm và Triệu Quân từ ngày hôm qua đã đến chơi với nó rồi.” Trần lão gia dỗ dành vợ: “Mình ăn cơm đi.”

Diệp Lam nhanh chóng bắt được trọng tâm.

“Ái chà, rõ ràng là còn quan tâm đến con trai nhiều hơn tôi.”

Việc Tống Sâm và Triệu Quân đến thăm Đăng Minh, hôm nay hắn nói bà mới biết, vậy mà Trần Kiếm Quốc đã biết rồi.

“Hôm qua đi đánh cờ với lão Triệu, có nghe ông ấy nói.”

“Ồ.” Trần phu nhân nhìn thấu tâm tư của chồng mình: “Ông thấy hối hận rồi chứ gì? Mau gọi con trai ông về đi.”

Trần Kiến Quốc nhấp một ngụm trà: “Tôi vốn không muốn đối với nó như vậy, là do con trai của mình quá cứng đầu.”

Ngày đó thằng con trai độc nhất quậy ông tung trời lở đất, khiến Trần Kiến Quốc tức chết, trong lúc nóng giận mới bảo nó “cút đến đảo Thuỷ Hoa”, ông đâu có ngờ, con trai ông chỉ ăn mềm không ăn cứng, bảo nó cút nó liền bỏ đi liền đâu.

“Nếu nó chịu xuống nước trước, tôi có thể không tha thứ cho nó sao?”

“Ông mới là người cứng đầu!” Diệp Lam bất bình nói: “Đăng Minh của tôi làm sai gì mà phải xuống nước trước chứ?”

“Nó…” Trần Kiến Quốc cứng họng không cãi được.

“Làm người đồng tính là chuyện xấu hổ lắm sao? Xu hướng tính dục của nó như vậy liền không xứng làm con trai ông nữa đúng không? Tư tưởng của ông sao lại cổ hủ như vậy chứ?”

“Không phải tôi chỉ là…” Trần Kiến Quốc chinh chiến thương trường bao nhiêu năm, giỏi cả ngoại giao và đàm phán, nhưng khi về nhà lại á khẩu trước vợ mình: “Nó come out làm tôi bất ngờ quá, lúc đó tạm thời không chấp nhận được…”

“Ông có gì mà không chấp nhận được? Lúc đó nó come out với ông, nó đã tin ông biết bao, nó tin là ông sẽ ủng hộ nó. Ông lại dám mắng nó…”

Trước giờ bọn họ nuôi dạy Đăng Minh theo phương pháp nửa nghiêm khắc, nửa nuôi thả, họ giáo dưỡng hắn nên người, dạy cho hắn đủ các quy tắc, lễ nghi nhưng luôn luôn tôn trọng quyết định của hắn, luôn để hắn làm việc hắn thích làm, chưa bao giờ ép buộc hắn bất cứ điều gì. Vậy nên Đăng Minh lớn lên đã trở thành một đứa trẻ vừa tự tin vừa ưu tú.

“Tôi không muốn nó đi con đường này, quá khó khăn và cô đơn.” Trần Kiến Quốc suy tư nói.

Diệp Lam dịu dàng giải thích cho chồng mình hiểu: “Dù con chúng ta thích con trai hay con gái, thì sau này nó cũng sẽ tìm được một người nó yêu thương và cũng yêu thương nó thật lòng. Có gì mà khó khăn, cô đơn chứ?”

“Nhưng…”

Diệp Lam nhìn thôi là biết Trần Kiến Quốc muốn nói gì.

“Trần Kiến Quốc, Trần gia chúng ta không phải phát triển IVF rất tốt sao? Ông còn sợ mình không có cháu à?” Diệp Lam chốt hạ một câu: “Nếu ông còn cứ như vậy đừng nói là cháu ông, ngay cả đứa con trai duy nhất của ông cũng không còn đâu.”

Thấy Trần Kiến Quốc còn chần chừ, Diệp Lam uống một ngụm trà gừng cho ấm giọng rồi lại cho ông thêm một lời cảnh tỉnh:

“Phạm gia người ta tìm con trai mất tích mười một năm nay còn không được. Cảnh sát kết luận đứa trẻ đã mất từ lâu rồi, nhưng bọn họ không tin, vẫn cố gắng tìm tiếp. Con trai ông còn sống sờ sờ lại bị ông bắt đi lưu lạc ở cái đảo kia.”

Diệp Lam là bạn thân của Y Lan, mất đi con trai máu mủ ruột thịt đã khiến bạn thân bà không còn sức sống. Bất lực không làm gì được, chỉ biết cầu nguyện cho đứa trẻ nơi phương xa kia được sống cuộc đời bình an, hạnh phúc.

Bà chỉ tay vào Trần Kiến Quốc, mong ông nhanh chóng tỉnh táo lại: “Ông đó, mau xin lỗi con trai tôi rồi đón nó về đây ngay cho tôi!”

......................

Trần Kiến Quốc đi vào thư phòng.

Thư phòng của ông được thiết kế theo phong cách cổ điển với tông màu trầm ấm, kệ sách lớn đặt hai bên bức tường kéo dài từ sàn cho tới trần nhà, được làm từ gỗ óc chó với các đường khắc tinh sảo, chứa đầy các loại sách bọc bìa da. Bàn làm việc được đặt ở trung tâm căn phòng, đối diện với nó chính là một chiếc tủ kính trưng bày nào là cúp, huy chương và bằng khen các loại.

Trần Kiến Quốc đứng trước chiếc tủ trưng bày, ánh mắt ông lấp lánh niềm tự hào khó giấu. Chiếc tủ rộng lớn với cánh cửa kính trong suốt phản chiếu gương mặt trầm ngâm của ông, chứa đựng những thành tích mà bất kỳ người cha nào cũng phải ngẩng cao đầu khi nhắc tới.

Ở tầng trên cùng là hàng loạt cúp vàng từ các cuộc thi toán quốc tế. Một chiếc cúp lớn nhất, được khắc dòng chữ “Huy chương Vàng Olympic Toán học Quốc tế”, nằm trang trọng ở chính giữa, như một minh chứng cho tài năng xuất chúng.

Bên cạnh đó là những huy chương sáng lấp lánh, không chỉ từ các môn học thuật mà còn ở lĩnh vực thể thao. Giải vô địch kiếm đạo khu vực, giải vô địch bóng rổ liên trường tại Mỹ, giành huy chương bạc ở nội dung chạy 100m, và đạt danh hiệu “Cầu thủ xuất sắc nhất” trong đội tuyển bóng rổ của trường năm 13 tuổi. Dù là giải lớn nhất hay nhỏ nhất, Trần Kiến Quốc đều lưu giữ lại.

Tầng giữa của tủ là nơi trưng bày bằng khen, được đóng khung cẩn thận. Hàng chữ “Học sinh Xuất sắc Toàn diện” xuất hiện đều đặn qua các năm học. Chứng chỉ ngôn ngữ xếp thẳng một hàng, đủ năm ô kính. Một góc nhỏ dành cho giấy chứng nhận và khen thưởng khi tham gia các chương trình thiện nguyện và hoạt động xã hội.

Ở tầng dưới cùng, những tượng nhỏ và cúp lưu niệm từ các cuộc thi nghệ thuật khiến chiếc tủ thêm phần đa dạng.

Trần Kiến Quốc lướt tay qua từng chiếc cúp, từng tấm huy chương.

“Con của ai mà xuất sắc thế nhỉ?” Ông lẩm bẩm, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười đầy tự hào.

Trần Kiến Quốc ngồi trên chiếc ghế da của bàn làm việc, suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định gọi cho con trai mình.

Lần đầu tiên, Đăng Minh không bắt máy.

Khoé môi Trần Kiến Quốc giật giật, ông gọi tiếp một cuộc thứ hai. Phải đợi một lúc lâu Đăng Minh mới chịu nghe.

“Ba?”

Nghe thấy giọng của con trai, Trần Kiến Quốc mới thoải mái dựa vào ghế, ông suy nghĩ, dù sao thì mình cũng không thể mất uy nghiêm trước mặt nó được.

“Ừ.” Ông hắng giọng, nói: “Con, quay về đi.”

“…”

Đầu bên kia im lặng một lúc lâu không trả lời, Trần Kiến Quốc sốt ruột nói: “Ba không mắng con nữa, về đi, chúng ta nói chuyện sau.”

Ý tứ rất rõ ràng là ông đã xuống nước trước, sẽ không tranh cãi với Đăng Minh về xu hướng tính dục của hắn nữa, nhưng mà có chết ông cũng không xin lỗi, cãi nhau một trận lớn với con trai như vậy, giờ xin lỗi sẽ rất mất mặt.

“Con không về đâu.” Đăng Minh bình tĩnh nói: “Con tốt nghiệp ở đây rồi sẽ quay lại thủ đô sau.”

“Con không phải lo lắng về thủ tục chuyển trường. Ba có thể giải quyết.”

“Không phải.” Đăng Minh đáp: “Con thích nơi này, tạm thời không muốn rời đi.”

Nói rồi Đăng Minh trực tiếp tắt máy.

“Con…”

Trần Kiến Quốc tức chết, đuổi nó đến đảo Thuỷ Hoa cho nó biết khó mà lui, ai mà ngờ nó lại nói với ông là nó thích nơi đó, bây giờ không muốn về nữa.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com