Tan học, lớp trưởng đến nhắc Gia Bảo ở lại trực nhật, cậu không có ý kiến gì.
“Cút!”
“…”
Nhưng bạn cùng bàn của cậu thì có ý kiến.
Đăng Minh đang chơi game, hắn thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn tên lớp trưởng: “Thứ bảy tuần trước chúng tôi đã làm rồi.”
Tên lớp trưởng bỗng nhiên cứng họng, từ trước giờ bọn họ đều coi Gia Bảo là osin trong lớp, mấy chuyện dọn dẹp như thế này bọn họ đều sai Gia Bảo đi làm. Đây là lần đầu tiên có người lên tiếng bất bình cho cậu. Nếu có Đinh Mạnh ở đây thì có lẽ tên lớp trưởng còn dám lạm quyền nhưng hôm nay không hiểu sao nó lại nghỉ học.
Trong game tên đồng đội của Đăng Minh bắn ngu liên tục nộp mạng cho đội địch, hắn bực mình thả điện thoại xuống bàn, trên màn hình game xám xịt hiện ra hai chữ “thất bại” to đùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy tên lớp trưởng vẫn đang đứng bên cạnh Gia Bảo.
Hay lắm, lại có thằng đần ở đây cho hắn trút giận.
“Tôi nói tuần trước chúng tôi làm rồi cậu còn đứng đây làm gì?” Ngữ điệu của Đăng Minh bằng phẳng nhưng nghe vô cùng mỉa mai: “Có cái lịch trực nhật cũng xếp không xong đúng không?”
“Tôi…” Tên lớp trưởng bình thường cũng là một kẻ mồm mép nhưng đối diện với Đăng Minh nó lại không đáp lại được câu nào.
“Tôi xin lỗi…” Tên lớp trưởng đành phải rời đi.
“Gia Bảo, lúc nãy mồm cậu đâu?” Đăng Minh nói với Gia Bảo tuy nội dung hơi cáu gắt nhưng giọng điệu dễ nghe hơn lúc nãy nói với tên lớp trưởng nhiều.
Gia Bảo bị giật mình cậu cà lăm trả lời: “H… hả?”
“Lần sau nó tới nữa cậu phải từ chối, có biết chưa?”
Từ chối sao? Nhưng Gia Bảo không dám.
“Tớ…”
“Nếu lần sau tụi nó tới tìm cậu, bắt cậu trực lớp thì cậu nói thế nào?” Đăng Minh gắt gỏng hỏi.
“Tớ sẽ nói với họ là… là… tớ không làm đâu.”
“Không được. Cậu phải nói với tụi nó là…” Đăng Minh dừng lại nắm lấy hai tay đang bứt nhau vì bối rối của Gia Bảo, ép cậu nhìn hắn rồi mới nói tiếp: “Cậu nói tụi nó tự đi mà làm, không làm được thì cút!”
Chỉ một lúc sau Gia Bảo thấy tên lớp trưởng kia quay lại chỗ cậu, nó hơi e dè liếc Đăng Minh một cái. Rồi cười cười với Gia Bảo:
“Tên ẻo l… à không, Gia Bảo à, không ai đồng ý trực lớp hôm nay hết hay là cậu giúp tôi một ngày nữa nhé?”
Cái lớp này từ đầu năm đến nay chưa có ai phải trực nhật, tên lớp trưởng còn không sắp xếp lịch trực nhật rõ ràng nên giờ đột nhiên bắt tụi nó làm đương nhiên là không có đứa nào chịu.
Đăng Minh lúc này không nói gì nữa hắn chống đầu nhìn Gia Bảo, ánh mắt khá mong chờ, lúc Gia Bảo lúng túng quay đầu nhìn Đăng Minh cậu thấy hắn nhướng mày một cái. Dùng khẩu hình miệng nói với cậu:
“Mồm đâu?”
“Tớ… tớ không làm đâu.” Gia Bảo lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt tên lớp trưởng kia nói ra lời từ chối: “Cậu bảo bọn họ là không làm được thì… thì…”
Đang lúc cẳng thẳng không nói nên lời thì đột nhiên bàn tay cậu trở nên ấm nóng, dưới gầm bàn Đăng Minh đang đặt tay mình lên mu bàn tay cậu. Như được tiếp thêm sức mạnh Gia Bảo nói ra mấy chữ cuối vô cùng to và rõ ràng, như tát thẳng vào mặt tên lớp trưởng:
“Nếu không làm được thì cút đi!”
Tên lớp trưởng không thể tin nổi nhìn kẻ gần nửa năm qua bị lớp bọn họ cô lập chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn chịu đựng bây giờ lại dám chửi thẳng vào mặt nó, nó đứng hình mất mấy giây không biết nói gì, tức tối rời đi.
Gia Bảo thở ra một hơi nhẹ nhõm, có bàn tay dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cậu như đang khen thưởng.
“Cậu giỏi lắm.”
......................
“Tụi mày nghe gì chưa hình như tối hôm qua cha của Đinh Mạnh bị bắt rồi?”
“Nghe nói là bị bắt vì hối lộ, gian dối trong kinh doanh, toàn bộ tài sản của nhà nó đều bị tịch thu hết. Sáng nay tao mới thấy mẹ con nó đến thuê trọ ở gần nhà tao, trông thảm thương vô cùng.”
“Mà tại sao chuyện này bị lộ ra?”
“Hình như là có người tố cáo sổ sách bất thường.”
“Hèn gì Đinh Mạnh nghỉ học suốt hai tuần nay.”
“Chắc nó bỏ học luôn rồi, lúc trước nhà nó giàu nhất đảo Thuỷ Hoa lên trường lúc nào cũng huynh hoang đắc ý. Giờ cha, mẹ nó trắng tay vác mặt đi học để chịu nhục nhã hay gì?”
“Đằng nào cũng vậy, không có ba mẹ nó thì nó đã bị đuổi học lâu rồi.”
“Nhắc đến đuổi học mới nhớ, hình như đám đàn em của nó bị báo cáo hành vi bạo lực học đường lên sở giáo dục. Mấy hôm trước nhà trường đã ra quyết định đình chỉ rồi.”
“Thật hả?”
“Thật, sáng thứ hai chào cờ chắc sẽ bị nhắc trước toàn trường để làm gương đó.”
Cạch, cạch ——
Đăng Minh gõ vào bàn mấy tiếng kéo Gia Bảo đang say xưa hóng chuyện trở về.
“Làm bài đi, câu điều kiện còn làm sai mà cậu vẫn có hơi sức đi nhiều chuyện? Tôi giao bài tập cho cậu ít quá đúng không?”
Gia Bảo nhìn Đăng Minh cười “hì hì” từ hôm cậu bị đánh đến nay đã hơn hai tuần cậu và Đăng Minh đã thân thiết hơn nhiều. Mỗi thứ hai và thứ sáu sau khi cậu tới biệt thự Đông Dương dọn dẹp xong Đăng Minh còn dạy kèm tiếng Anh cho cậu, tuy ở trong lớp cậu không bao giờ thấy Đăng Minh học hành gì, lúc thì ngủ, lúc thì chơi game, lúc thì làm việc riêng. Hắn nói hắn giỏi tiếng Anh vì có một khoảng thời gian hắn từng học ở nước ngoài.
“Đăng Minh… họ nói là Đinh Mạnh bỏ học rồi.”
“Ừ.”
Gia Bảo nhìn Đăng Minh muốn nói lại thôi. Đăng Minh bắt được suy nghĩ của cậu.
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Tớ biết là không nên nhưng mà tớ cảm thấy hơi… vui một chút.” Ba chữ cuối Gia Bảo chỉ dám lí nhí trong miệng, cậu sợ Đăng Minh đánh giá mình.
Gia Bảo nghĩ nếu cậu hả hê trên nỗi đau của người khác thì cậu cũng sẽ không khác gì bọn Đinh Mạnh, nhưng mà cậu không thể lừa dối cảm xúc của mình được. Sau khi cậu và Đăng Minh trở thành bạn bè cậu luôn lo lắng khi đi học Đinh Mạnh sẽ gây rắc rối cho Đăng Minh vì hắn thân thiết với cậu, suốt hai tuần qua mỗi ngày đi học không thấy Đinh Mạnh cậu đều lén thở phào nhẹ nhõm.
“Có phải tớ rất xấu tính không? Tớ chưa từng có suy nghĩ như vậy với bất kỳ ai trước đây…” Gia Bảo cúi gầm mặt xuống.
“Ghét một ai đó là một cảm xúc rất bình thường, con người phải yêu có ghét.” Đăng Minh nói với Gia Bảo: “Cậu không cần phải cảm thấy có lỗi.”
Đăng Minh còn muốn Gia Bảo hả hê nhiều hơn nữa, đối với một người gần như huỷ hoại cậu như vậy mà cậu vẫn cảm thấy có lỗi khi đã lỡ vui vẻ vì nó gặp chuyện xui xẻo.
Đăng Minh nhìn Gia Bảo vẫn còn đang cúi gầm mặt xuống, vết bầm trên cậu đã lành hết, trả lại hai cái má trông vừa trắng vừa mềm đang chù ụ ra vì cảm thấy bản thân là người xấu tính. Đăng Minh nâng mặt Gia Bảo lên, hắn bóp hai má cậu khiến miệng cậu chu lên như một bé gà con.
“Đừng suy nghĩ nữa, vết thương nó đánh cậu mới lành mấy ngày đây thôi, không thấy đau nữa nên quên mất nó đối xử với cậu thế nào hả?”
“Ừm, Ậu ói úng” Gia Bảo bị bóp má không nói được, nên đôi mắt mở to biểu lộ cảm xúc, tay chân quơ quào diễn tả ngôn ngữ thật sự giống một em chíp bông ngơ ngác.
Đăng Minh bóp má người ta mãi mới chịu buông. Trêu chọc người ta cho đã đến khi hắn nhìn hai má trắng nõn của Gia Bảo bị hằn mấy vết đỏ từ bàn tay mình thì lại có chút hối hận.
Non mềm thật đấy.
Rõ ràng hắn không dùng sức mà?
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***