Tô Đoạn đặt bừa ly trà sữa lên bàn, bước chân không kìm được đi về chiếc giường.
Bộ chăn cậu mới phơi nắng hôm qua xong, mềm mại và ấm áp, thoang thoảng hương nắng thu dịu nhẹ. Trên chiếc giường đó, cục bông trắng Lâm Trắng Trắng như một đám mây nhỏ vô tình rơi xuống đang nằm ép lõm một góc chăn, móng vuốt bé xíu còn nhô ra lộ rõ khỏi đệm thịt hồng hồng.
Ai có thể ngờ rằng cục trưởngLâm thoạt trông lạnh lùng vô tình lại có một đôi móng vuốt trắng hồng mềm mại như thế này chứ...
Tô Đoạn do dự vài giây giữa bụng nhỏ và đệm thịt, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của chiếc bụng mềm mại có diện tích xoa nắn lớn hơn. Cậu đưa tay sờ dưới lớp lông hồng nhạt của cái bụng ấy.
Dù là động vật có lông nào đi nữa, bộ lông ở những nơi khá kín như ngực và bụng luôn mỏng manh hơn cả. Nếu lông trên lưng Lâm Trắng Trắng mượt thì lông ở bụng mỏng sờ vào mềm mại tựa kẹo bông gòn.
Mà lớp kẹo bông gòn này còn biết chuyển động. Tay Tô Đoạn vừa đặt lên bụng Lâm Trắng Trắng thì những sợi lông mềm mại bèn len vào giữa các kẽ tay, cọ hơi nhột, khiến cậu có ảo giác mình như được bao bọc bởi lớp lông ấy.
Vì bụng nhỏ quá đã nên sau khi Tô Đoạn vuốt nhẹ hai cái, tay cậu không nhịn được chậm rãi lướt xuống, ngón tay hướng về nơi mà lớp lông bên dưới mỏng nhất.
Nói ra thì lúc ở Cổ Hoang, cậu cũng thường sờ bụng Lâm Trắng Trắng, lẽ ra không nên khát khao như vậy. Nhưng lúc đó Lâm Trắng Trắng thực sự còn nhỏ, cảm giác tất nhiên khác con hồ ly trưởng thành đang cố tỏ ra non nớt này.
Dựa vào ngoại hình, Lâm Trắng Trắng có vẻ giống loài cáo tuyết, nhưng bộ lông không dày như mùa đông, có thể bọc mình thành cục lông của chúng, lông bụng cũng mỏng, có thể lờ mờ thấy làn da hồng hồng.
Khi đầu ngón tay của Tô Đoạn lướt qua bụng nó, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ da thịt bên dưới.
Chiếc bụng nhỏ kia hơi phồng, giống như một quả bóng da nhỏ đang liên tục phồng lên rồi xẹp xuống. Tô Đoạn cảm thấy rất thú vị nên lại xoa thêm vài cái.
Nhưng không ngờ mới xoa vài cái lại có chuyện không mấy xa lạ...
Đầu ngón tay lướt qua lớp lông của cậu đột nhiên lướt qua một hạt nhỏ cứng cứng.
Tô Đoạn: "......"
Được rồi, nói là cứng cũng không đúng lắm, cảm giác khá mềm dẻo, giống như mấy viên kẹo dẻo bán cho trẻ con ngoài phố.
Đầu óc chạy lệch hướng, Tô Đoạn bỗng nhận ra mình lại lỡ sờ trúng "-" của Lâm Trắng Trắng. Sững sờ một lúc, đôi mắt cậu chậm rãi mở to tròn xoe do kinh ngạc.
Cục lông dưới tay vốn đang dụi cậu bỗng như bị nhấn nút ngừng, không cử động nữa.
Tô Đoạn lặng lẽ dừng tay trên bụng nhỏ mềm mại của Lâm Trắng Trắng.
Tô Đoạn theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại cảm thấy làm vậy giấu đầu lòi đuôi quá. Thế là cậu do dự, không dám hành động bộp chộp, đành để yên bàn tay trên chiếc bụng mềm ấy.
Phòng ngủ im phăng phắc, một lát sau, Tô Đoạn khẽ nhấc đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt lông xù của Lâm Trắng Trắng.
- Và đối diện là đôi mắt hai màu ánh lên ánh sáng sâu kín.
Khác với lúc cậu mới vào cửa, đôi mắt xinh đẹp này giờ đây mang theo sự đen tối, rõ ràng không quá sắc bén nhưng lại khiến sống lưng Tô Đoạn rờn rợn, tựa như giây tiếp theo chủ của ánh nhìn ấy sẽ ăn tươi nuốt sống cậu.
Cho dù có giả vờ ngoan ngoãn vô hại đến đâu thì cũv có một lúc nào đó nó sẽ lộ ra chút bản chất, nhắc nhở người ta rằng nó hung tàn đến nhường nào.
Tô Đoạn: "......" Không phải cậu! Là bàn tay cậu tự có suy nghĩ riêng!
Dưới ánh nhìn không hiểu có ý gì của đối phương, Tô Đoạn vô cùng khao khát sống chậm rãi rút tay ra khỏi lớp lông mềm mại, từng chút một giống như ốc sên.
Lâm Trắng Trắng nằm trên giường để lộ chiếc bụng mềm như bánh bao, trông đáng thương, yếu đuối và bất lực như một con cáo non vừa bị cướp đi sự trong sạch, lặng lẽ nhìn bàn tay đang rút về của Tô Đoạn.
Vừa xem nó vừa hé miệng ra, miệng nhếch lên như nở nụ cười trông rõ đáng yêu.
Tô Đoạn nhìn nụ cười ấy, đến cả hô hấp cũng trở nên dè dặt hơn: "......"
Phải biết là lần trước khi Lâm Trắng Trắng cười như vậy, ngay sau đó nó đã dùng phân thân khiến cậu kiệt sức ngất xỉu trong suối nước nóng...
Mặc dù bề ngoài trông vô hại, nhưng Tô Đoạn biết bản chất của nhóc con này không đơn thuần như vậy.
Ngay khi Tô Đoạn sắp thành công rút tay về, cổ tay cậu bỗng bị siết chặt, cảm giác ấm áp truyền đến.
Một bàn tay khác rõ ràng to lớn hơn nhiều và có khớp xương tay rõ ràng hơn đã nắm cổ tay cậu. Sau lưng cũng được thân nhiệt của một người khác bao bọc.
Cơ thể đã quen thuộc hơi thở trước khi ý thức kịp cảm nhận, sự đề phòng còn chưa kịp trỗi dậy đã nhanh chóng tan biến. Tô Đoạn ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt trên người phía sau thì đoán ra thân phận của người đó.
Ánh nhìn cậu dừng lại một lúc trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía người cấp trên kiêm người yêu đột nhiên xuất hiện, chớp mắt, mềm nhẹ hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Đây là nhà của tôi," Lâm Chúc cụp mắt nhìn cậu, đôi môi mỏng khẽ mím, cười như không cười, cúi đầu kề đến mặt cậu, giọng khàn khàn, "Không chào đón à?"
"..." Căn nhà này đúng thật là đứng tên Lâm Chúc, ngày đó còn là do chính hắn cấp cho cậu như quyền lợi của nhân viên, nên Tô Đoạn hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: "...Chào đón."
Lâm Chúc khẽ cười, đè cậu ngồi xuống mép giường, buông cổ tay cậu ra rồi đi đến cửa sổ kéo rèm ra.
Ánh mặt trời chạng vạng mùa thu dịu nhẹ tựa như đã qua bộ lọc làm mềm đi phần nào, nhưng ít ra cũng chiếu sáng căn phòng sáng sủa hơn. Trên chiếc giường, cục bông mềm mại trông như vũng nước kia trở mình, cuối cùng cũng không còn nằm lộ ngực lộ bụng nữa.
Cục bông tròn vo lăn tới bên tay Tô Đoạn, những sợi lông mềm mại quét qua mu bàn tay cậu, đôi mắt ngước lên nhìn cậu từ lúc nào đã trở lại vẻ trong sáng vô tội. Ánh mắt trong veo, long lanh đầy ánh sáng, ngoan ngoãn nằm bên tay Tô Đoạn như đang mời gọi cậu vuốt ve vậy.
Nhưng Tô Đoạn nhận ra tình hình một đấu hai trong căn phòng này, đành nhẫn nhịn ngó lơ ánh mắt lấp lánh của Lâm Trắng Trắng, không dám vuốt cáo vào lúc này.
Lâm Chúc dường như chẳng hề hay biết chuyện gì, tựa như cục bông trên giường đang vờ ngoan chẳng liên quan gì đến mình. Hắn dửng dưng bước về, tiện tay cầm ly trà sữa trên bàn, cắm ống hút rồi đưa tới trước mặt cậu, cụp mắt thấp giọng nói: "Uống không?"
Giọng hắn rất khẽ, mang theo sự trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành, kết hợp với gương mặt như được thần linh điêu khắc tỉ mỉ, sức sát thương không thể nào diễn tả bằng lời.
Dù ở bất cứ thế giới nào thì nhan sắc của hắn luôn nổi bật, là kiểu người có thể dễ dàng nhận ra giữa đám đông. Nhưng điều khiến Tô Đoạn khó chống cự nhất không phải vẻ ngoài đẹp trai của Lâm Chúc, mà là thân phận "bạn đời" của cậu.
Tô Đoạn theo phản xạ nhận lấy ly trà sữa còn hơi ấm, nhưng khi môi gần chạm vào ống hút mới sực nhớ ra, bèn nâng cốc trà sữa lên, đưa Lâm Chúc: "Anh thử không? Ngon lắm đấy."
Lâm Chúc nhìn cậu, lắc đầu.
Biết rõ đàn ông thường không thích đồ ngọt, Tô Đoạn thấy hắn từ chối thì cũng không ép, tự uống tiếp.
Nhưng trong lúc cậu uống, Lâm Chúc cứ nhìn đăm đăm cậu, khiến cậu bẽn lẽn hút trà sữa cũng nhẹ hơn.
Đến khi Tô Đoạn uống hết ngụm cuối cùng, Lâm Chúc bỗng lại kề sát, liếc nhìn cốc trà sữa rỗng không rồi khẽ nói: "Tôi cũng muốn uống."
Tô Đoạn: ???
Tô Đoạn ngẩn tò te, há hốc miệng hỏi: "Nãy anh nói là không..." Muốn uống mà?
Nhưng cậu nói chưa kịp thốt ra, bờ môi cậu đã bị một đôi môi nóng bỏng áp xuống, vật mềm ướt len qua khe hở nơi cậu vừa hé miệng càn quét vào bên trong như thổ phỉ, tinh tế quấn lấy và hút hết hương vị ngọt ngào còn sót lại.
Đồng thời, bàn tay đặt bên giường của Tô Đoạn cũng bị một thứ gì đó ẩm ướt và hơi thô ráp liếm một cái.
Đó là lưỡi của cáo, Tô Đoạn đã bị liếm rất nhiều lần nên nhận ra ngay.
Tô Đoạn: "......"
Giữa ban ngày ban mặt, rèm cửa còn đang mở rộng, Phục Linh Tinh nhỏ bỗng có dự cảm hình như mình sắp phải một nồi ăn hai món mất rồi!