“Con à, nói đi, nói cho mẹ biết Hi Nhi ở đâu, mẹ cho con uống canh.”
Cha ta nuốt nước miếng, nhưng vẫn không nói. Bà lại dịu giọng:
“Hi Nhi giờ là chủ tiệm thêu, đợi con bé về, mẹ sẽ gả lại tiệm này cho con làm đại chưởng quầy.”
“Thật sao?” Mắt cha ta sáng lên.
“Dĩ nhiên rồi, mẹ từng lừa con bao giờ chưa?”
Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng. Bà nội từng thìa từng thìa đút hết canh thịt cho hắn.
“Con à, điều mẹ hối hận nhất đời này, là sau khi con cưỡng h.i.ế.p Xảo Nhi, mẹ không đưa con lên quan phủ, để con từng bước từng bước trượt dốc, chẳng thể quay đầu.
“Nếu mẹ sớm cho con uống thuốc c.h.ế.t đi, có lẽ đã không mất Xảo Nhi, không hại Hi Nhi, không ra nông nỗi như hôm nay.”
Cha ta trừng mắt, ho khan dữ dội: “Con mẹ nó… bà bỏ cái gì vào canh…”
Bà nội rơi lệ nhìn hắn.
“Mẹ đã hại con, sau này mẹ sẽ xuống A Tỳ địa ngục tìm con…”
Cha ta bắt đầu co giật, m.á.u chảy ra từ bảy khiếu.Chốc lát sau, thế gian yên tĩnh trở lại.
46
Nước mắt ta lưng tròng. Cười lớn vỗ tay: “Chết hay lắm, c.h.ế.t đáng lắm!” Chỉ hận hắn không c.h.ế.t sớm hơn một chút!
Thi thể của hắn bị ta chặt thành từng khúc, ném lên núi hoang. Lũ chó hoang gặm xương, trăm loài kiến bu vào tim gan.
Ta lại nhờ Tô Huệ Minh đi tìm mẹ kế và đệ đệ bị bán. Chẳng mấy ngày sau, hắn ôm về một đứa bé ăn xin tàn phế cả tay chân. Đám buôn người điên cuồng vô nhân tính, phế đi tay chân đệ đệ ta rồi vứt nó ra giữa chợ ăn xin. Mỗi ngày chỉ cho một chiếc bánh bao nguội để sống cầm hơi.
Đệ đệ ta đã hơn năm tuổi, vậy mà thân hình gầy yếu chẳng khác nào một đứa bé sơ sinh. Bà nội đưa tay bế nó, nó liền la hét kêu khóc, van xin chúng ta đừng đánh nó nữa.
Ta bỏ ra một số bạc lớn, mời đại phu giỏi nhất Nam Lăng đến chữa trị cho đệ đệ. May thay, xương tuy gãy nhưng chưa tổn hại đến gốc. Bà nội ngày đêm chăm sóc cẩn thận, rốt cuộc bệnh tình của đệ đệ cũng dần dần khá lên.
Còn mẹ kế ta, Tô Huệ Minh nói, đã c.h.ế.t trong hẻm Yên Liễu từ lâu. Những kẻ ta từng hận, nay đều đã c.h.ế.t cả. Ta lại chẳng có thì giờ để nếm vị vui sướng của trả thù thành công.
Giặc Oa mỗi ngày đều đến giục việc. Ta và bà nội cầm theo cao ô đầu mà Tô Huệ Minh mang về, mỗi đêm mắt đỏ ngầu, lén may thuốc độc vào trong tượng thêu Quan Âm.
Chẳng ngờ lại bị các nương tử trong xưởng phát hiện dấu hiệu khả nghi. Tối đó, ta đóng chặt cửa, kể hết đầu đuôi với họ. Rồi lấy hết bạc trong nhà chia cho các nàng.
“Nếu muốn g.i.ế.c giặc Oa thì mười phần c.h.ế.t chắc, ta không thể liên lụy mọi người.”
Nương tử quản sự tên Yên Chi đập bàn quát: “Ngươi nói cái gì mà như đánh rắm vậy! Giặc Oa không chết, quốc gia còn đâu? “Các ngươi liều mạng vì dân Nam Lăng yên ổn, “chẳng lẽ tụi ta đều là bọn ăn không ngồi rồi hả?”
Nàng nói dứt lời, các nương tử đồng loạt hô lên: “Tiểu Hi, dẫn bọn ta đi cùng! Bọn ta ở hẻm Goá Phụ, từ bao giờ sợ chuyện lớn chứ? Ngươi quên rồi sao? Chúng ta đã từng đồng lòng mà diệt c.h.ế.t mụ già môi giới ấy thế nào?”
Nước mắt làm ướt cả áo ta. Đúng vậy, sao ta có thể quên? Hẻm Goá Phụ, cốt thép như sắt, kiến nhỏ cũng có thể lay động đại thụ!