Tứ Trùng Âm

Chương 8



Phụ thân ta nhíu mày: 

 

“Bằng ấy tuổi đầu rồi còn ở nhà phụng dưỡng? Ai đời con gái mười bảy tuổi mà chưa gả đi? Có phải con không ưng Giang công tử?”

 

Đại ca ở bên phụ họa, giọng lười biếng: 

 

“Cha, chuyện Giang công tử để sau hãy bàn, con thấy Thái tử điện hạ hình như có ý với Tứ Âm đấy.”

 

Cha ta lập tức sáng mắt: “Thật sao?”

 

Đại ca nói: “Tất nhiên. Không thế thì sao lại đặc biệt để muội muội ngồi chung xe vào cung với mình?”

 

Ta cuống cuồng xua tay: 

 

“Không có đâu! Điện hạ chỉ thấy con tội nghiệp nên tiện đường cho quá giang thôi. Với lại Thái tử điện hạ vẫn luôn say mê Thôi cô nương, sao có thể để mắt đến con?”

 

Ta vội vàng khuyên: “Ca ca, huynh đừng nói bậy. Nếu để Thái tử và Tể tướng đại nhân giận, nhà ta còn đường sống nữa không?”

 

Đại ca run run im lặng.

 

Nhưng cha ta thì lại như vẫn chưa từ bỏ hy vọng: 

 

“Thật không? Nhưng ta thấy Thái tử có vẻ đúng là có ý mà. Không làm Thái tử phi thì làm trắc phi cũng được.”

 

Ta sốt ruột muốn phát điên.

 

Chẳng lẽ lại muốn ta như kiếp trước, bị ép gả cho Tiêu Lẫm, rồi sống dở c.h.ế.t dở, cuối cùng thành oan gia nhìn nhau chán ghét?

 

Ta cắn răng, liều một phen:

 

“Con thích Giang công tử!”

 

Cả cha lẫn ca ca đều quay phắt lại nhìn ta.

 

Ta lập tức xì hơi, nói thật nhỏ: “Cha, con nói thật, con có cảm tình với Giang công tử.”

 

Nếu nói rằng gả cho Giang Nghĩa Hàm là một chuyến hành trình chưa rõ phương hướng, thì gả cho Tiêu Lẫm lại là con đường xưa cũ đầy hố sâu hiểm họa.

 

Ta không muốn đi lại lần nữa.

 

Cha ta tin lời ta nói, liền bắt đầu gấp rút bàn việc hôn sự với Giang gia.

 

Hai nhà đều có ý, thế là chỉ trong một tháng, trước Tết liền nhanh chóng đính hôn.

 

Sáng năm mới, tới rằm nguyên tiêu, vị hôn phu Giang Nghĩa Hàm đích thân tới đón ta đi thưởng hoa đăng.

 

Giang Nghĩa Hàm rất biết giữ lễ, tự mình đánh xe tới.

 

Sợ bị nói ra nói vào, còn cố ý dẫn theo mấy nha hoàn đi cùng hầu hạ.

 

Lục muội muội nhìn mà ngưỡng mộ không thôi: 

 

“Tứ tỷ thật có phúc, không biết sau này muội có gặp được một vị lang quân dịu dàng, tinh tế, biết thấu hiểu lòng người như vậy không.”

 

Ta cốc nhẹ mũi nàng: “Muội mới tí tuổi đầu mà đã nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi?”

 

Lục muội lè lưỡi chọc cười.

 

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng ta lại thấy dễ chịu hơn đôi chút.

 

Dù về sau giữa ta và Giang Nghĩa Hàm thế nào còn chưa rõ, nhưng chí ít, người này lễ độ chu đáo, bên cạnh hắn có cảm giác ấm áp bình an.

 

Không giống Tiêu Lẫm cái tên khốn kiếp ấy, dù có đưa ta ra khỏi cung đi chơi, cũng phải kêu ca chê trách, cuối cùng chẳng ai vui vẻ gì.

 

Tết Nguyên Tiêu, khắp nơi đèn hoa rực rỡ, phố phường nhộn nhịp tấp nập.

 

Hai bên đường là hàng quán san sát, người qua kẻ lại không dứt.

 

Giang Nghĩa Hàm chọn một món trang sức xinh xắn tặng ta.

 

Ta nghĩ nên có qua có lại, cũng muốn tặng hắn chút gì đó.

 

Vậy là ta đưa hắn tới một hiệu cổ vật, lựa chọn vài món đồ tinh xảo, có giá trị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giang Nghĩa Hàm tò mò hỏi: “Tứ Âm muội muội, sao muội biết được chiếc ngọc hồ này là từ thời Hán?”

 

Sao ta biết ư?

 

Đương nhiên là vì ta đã tận mắt thấy qua rồi.

 

Kiếp trước, Tiêu Lẫm rất thích sưu tầm mấy thứ đồ cổ kiểu này. 

 

Mỗi khi hắn có được món gì quý giá, nhất định phải mang tới trước mặt ta khoe khoang.

 

Mặc kệ ta có hứng thú hay không, hắn cứ kéo ta ngồi xuống mà thao thao bất tuyệt:

 

“Cái này của đại tướng thời tiền triều, cái kia của thừa tướng nhà Hán, cái này nữa là của hoàng thất Chiến Quốc...”

 

Hai món bảo vật trước mặt đây, chính là thứ mà kiếp trước hắn đã mua ở tiệm cổ này.

 

Chuyện đó tất nhiên ta không định kể với Giang Nghĩa Hàm.

 

Hắn vẫn đang chăm chú ngắm miếng ngọc bội trong tay.

 

Ngọc bội ấm áp trong suốt, dù đã trải qua năm tháng bào mòn nên có vài chỗ tì vết, nhưng vẫn là món đồ thượng phẩm.

 

Hắn tấm tắc: “Đây thật là vật của Tạ An thời Tấn sao?”

 

Ta gật đầu: “Đúng vậy, mau cất đi, kẻo lát nữa ông chủ đổi ý thì rắc rối.”

 

Giang Nghĩa Hàm cẩn thận cất món quà vào n.g.ự.c áo, mắt cong như trăng lưỡi liềm:

 

“Là Tứ Âm muội muội tặng, ta nhất định sẽ quý trọng.”

 

Chờ hắn cất xong, ta dẫn hắn lên tầng hai: 

 

“Mấy món dưới tầng chỉ là hàng phổ thông, tranh chữ trên tầng này mới là tinh túy.”

 

Giang Nghĩa Hàm bất ngờ: “Thật sao?”

 

Hắn sốt sắng đi một vòng xem tranh, rồi hơi thất vọng nói: 

 

“Tứ Âm muội muội, bút pháp của vị Độc Sơn cư sĩ này còn non nớt lắm, không đến mức tinh tế.”

 

Đúng thế.

 

Người từng học qua thư họa chắc chắn sẽ không đánh giá cao.

 

Nhưng giá trị của những bức tranh này không nằm ở bút pháp, mà nằm ở người vẽ.

 

Độc Sơn cư sĩ, chính là Hoàng thượng.

 

Hoàng thượng chẳng có sở thích gì ngoài vẽ tranh.

 

Ông rất tự đắc với bút pháp của mình, nhưng lại không muốn để triều thần biết, sợ họ tâng bốc lấy lòng.

 

Thế là ông thường cho người mang tranh ra phố bán, âm thầm xem có ai thực sự biết thưởng thức.

 

Nếu có người mua tranh, ông sẽ rất cao hứng. Cũng sẽ âm thầm ghi nhớ, đánh giá cao người ấy.

 

Cho nên lần này ta đi mua tranh… không phải mua tranh, mà là tặng Giang Nghĩa Hàm một con đường tiến thân.

 

Ta chọn vài bức mà ta biết hoàng thượng đặc biệt hài lòng, mua hết để tặng cho Giang Nghĩa Hàm.

 

Hắn tuy không hiểu tại sao ta lại bỏ tiền ra mua tranh chẳng có gì đặc sắc, nhưng vẫn vô cùng cảm kích vì được ta tặng lễ.

 

Ta vừa thanh toán xong, ông chủ cửa hàng liền bước tới chào đón:

 

“Cô nương, chủ nhân của chúng ta có lời mời.”

 

Chủ nhân?

 

Ta liếc mắt nhìn lên tầng ba, Hoàng thượng đang ở đây sao?

 

Ta xốc váy bước lên lầu, Giang Nghĩa Hàm đi theo sau nhưng lại bị ngăn lại:

 

Hồng Trần Vô Định

“Chủ nhân chỉ mời một mình Lý cô nương.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com