Thế nhưng ta thật sự đã kiệt sức, chẳng thể mang nổi một trái tim chân thành để yêu thêm một người khác.
Một kẻ như ta, đối với người khác mà nói, là không công bằng.
Chẳng bao lâu, đã tới Tĩnh Tư Am.
Giang Nghĩa Hàm đưa ta đến tận cổng viện.
Hắn lấy hết dũng khí, nói:
“Lý Tứ Âm, ta vẫn luôn ở đây, chỉ cần nàng chịu quay đầu.”
Ta hơi cúi người: “Thứ lỗi.”
Ta không hề quay đầu lại.
Giang Nghĩa Hàm cười khẽ, thở dài rồi xoay người rời đi.
Khi ta trở về trong viện, phát hiện bộ y phục nhuốm m.á.u kia không biết đã được ai giặt sạch.
Trên nền vải lụa nhạt điểm hoa nhỏ, vết m.á.u đỏ sẫm đã phai, tựa như sinh mệnh của một người đang dần dần bị rút cạn.
Tựa như kiếp trước, những tiếng cười ríu rít, những ân ái lưu luyến, cuối cùng chỉ còn lại sự hờ hững và tan thành tro bụi.
Lồng n.g.ự.c ta chợt nghẹn lại.
Ta lập tức chạy ra khỏi viện, gọi với theo Giang Nghĩa Hàm đang định rời đi:
“Giang công tử, có thể phiền ngài đưa ta tới một nơi được chăng?”
Giang Nghĩa Hàm khựng lại.
Ta vội vàng thu dọn đồ đạc.
Ta muốn gặp Tiêu Lẫm.
Dù chỉ là lần cuối.
Ân oán hai kiếp vẫn chưa giải xong, ta không muốn mang nợ hắn một cách hồ đồ.
Ta muốn tự mình nói với hắn:
“Ngươi và ta không ai nợ ai, trên đường xuống Hoàng Tuyền, chớ mách với Diêm Vương về ta."
Ta muốn nói với hắn:
“Ta từng yêu, từng hận, nhưng giờ đây đã không còn yêu, cũng không còn hận.”
Ta còn muốn nói với hắn:
“Kiếp sau, tránh xa ta một chút, đừng đến tìm ta nữa.”
Ta muốn nói, muốn nói hết tất cả mọi điều.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Ta ngoảnh lại: “Giang công tử, ta đã thu dọn xong…”
Một nắm bột mịn bay thẳng vào mặt, trước mắt ta tối sầm.
26
Ta lại bị bắt cóc.
Lần này không phải ở rừng hoang, mà là trong một gian phòng tối om.
Âm u, ẩm thấp, lạnh lẽo.
Tay chân ta bị trói chặt, buộc vào một cột lớn.
Bất chợt, ánh nến lập lòe, rồi một đống lửa bốc cháy.
Nhờ ánh sáng chập chờn, ta nhìn rõ xung quanh.
Là địa cung, có nước thấm qua mặt sàn.
Cột đá chạm rồng gãy nát, rất giống một cung điện bị bỏ hoang.
Một người mặc áo đen, đội mũ che mặt, giẫm nước mà đến.
Ta nhìn rõ khuôn mặt nàng.
Ta sững người một lúc, mới khẽ cảm thán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta từng đoán qua rất nhiều người, nhưng không ngờ lại là ngươi.”
Thôi Di tháo mũ lụa, mỉm cười yểu điệu.
Ta không hiểu, liền hỏi nàng:
“Giữa ta và ngươi có thù hận sâu nặng gì sao? Chẳng lẽ chỉ vì kiếp trước ta cướp đi ngôi Thái tử phi vốn thuộc về ngươi?”
Thôi Di hỏi lại: “Vậy còn chưa đủ sao?”
Ta lắc đầu: “Ngươi đã hận sai người rồi.”
Ta nói: “Ngươi nên hận Tiêu Lẫm, hận hắn không có dũng khí trái chỉ cưới ngươi. Cũng nên hận hoàng thượng, hận ngài ấy tùy tiện se duyên nhầm người. Chỉ duy nhất không nên hận ta, bởi vì ta cũng là người chẳng thể làm chủ số phận.”
Thôi Di nhếch môi: “Không quan trọng. Dù ngươi vô tội, thì cũng là tảng đá chắn đường ta.”
Không ngờ nàng lại chấp niệm với ngôi vị Thái tử phi đến vậy.
Ta trầm ngâm: “Vậy trước khi ta chết, có thể hỏi ngươi vài điều được không?”
Thôi Di đáp: “Ngươi cứ nói.”
“Cái c.h.ế.t ở kiếp trước của ta, có phải ngươi cũng góp phần thúc đẩy?”
Ta luôn cho rằng mình bệnh nặng mà chết, Tiêu Lẫm cũng không tra ra chân tướng.
Thế nhưng Kỳ Vương lại nói với ta, cái c.h.ế.t ấy có uẩn khúc.
Điều đó chứng minh người trọng sinh đã nói cho hắn biết sự thật.
Thôi Di gật đầu: “Không sai.”
Ta lặng lẽ hỏi: “Là ai?”
Thôi Di cười đắc ý: “Là người cuối cùng ngươi gặp.”
Nước từ trụ đá nhỏ xuống cổ ta, lạnh thấu xương khiến ta rùng mình.
Quả nhiên là hắn.
Đường Ngự Phong.
Nghĩ kỹ lại thì thấy có nhiều điểm bất thường.
Khi ấy Thái hậu và Lệ phi đều đã thất thế, tẩm cung của ta không ai có thể tùy tiện ra vào.
Ngoại trừ Đường Ngự Phong, còn ai có thể hại ta?
Lại liên tưởng đến chuyện Đường Ngự Phong từng kể về thời thơ ấu.
Hắn bị bán vào phủ họ Thôi, bị đánh đập hành hạ.
Có một tiểu thư tốt bụng cứu hắn.
Người đó, hẳn là Thôi Di phải không?
Chỉ có nàng ta mới có năng lực đưa Đường Ngự Phong vào bên cạnh Tiêu Lẫm.
Ta lại hỏi: “Tiêu Lẫm là do ngươi g.i.ế.c sao?”
Thôi Di sững người một chút, nhưng không né tránh: “Là ta.”
Ta không hiểu: “Tại sao? Ngươi chẳng phải yêu hắn sao?”
“Yêu?”
Nàng ta như nghe được chuyện gì nực cười, cười khẩy:
“Một nữ nhân ngu ngốc đến nhường nào, mới dám đặt cả sinh mệnh vào thứ gọi là tình yêu của nam nhân?”
Nàng lạnh giọng: “Ngươi tưởng tình yêu của nam nhân có thể dài lâu sao? Ca ca ta là thư đồng của Tiêu Lẫm, ta và hắn lớn lên bên nhau. Từ nhỏ hắn đã hứa hẹn sẽ cưới ta.”
“Thế mà sau đó thì sao? Chỉ vì một đạo thánh chỉ, hắn liền cưới ngươi. Nếu hắn thật sự yêu ta, sao có thể đổi ý chóng vánh? Sao sau khi thành thân chẳng được mấy năm, hắn lại đem lòng yêu ngươi?"
“Về sau ta đã nhìn thấu. Hắn không yêu ta. Nếu hắn yêu ta, sao có thể để mặc ta bị Lục Trì hành hạ? Cái gọi là yêu thương của hắn, chẳng qua là xem trọng gia thế nhà họ Thôi, xem trọng chỗ dựa của ta. Đã vậy, ta cần gì phải yêu hắn?”
Ta khẽ gật đầu: “Hiểu rồi. Cho nên ngươi mới liên thủ với Kỳ Vương, g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Lẫm.”
“Nhưng đừng nói thế, ta đâu có g.i.ế.c hắn.” Nàng ta cười lớn: “Ta chỉ là cho thêm một chút thuốc an thần vào điểm tâm của hắn mà thôi, haha.”
Nàng ta khẽ nắm lấy ngón út, đắc ý cười vang.
Hồng Trần Vô Định
Ta chợt lạnh lòng: “Lại là Đường Ngự Phong giúp ngươi đưa đến?”
Tiêu Lẫm vốn cẩn trọng, người khác đưa đồ chưa chắc hắn sẽ tin, nhưng Đường Ngự Phong thì khác.
Dù sao hắn cũng đã theo Tiêu Lẫm hơn mười năm, được Tiêu Lẫm coi như tâm phúc.