“Tự Âm, nàng quá coi trọng tình thân, lúc nào cũng tưởng rằng họ thật sự thương yêu nàng. Nhưng trong mắt họ, nàng chỉ là một con cờ có thể lợi dụng. Có giá trị thì bám lấy, mất giá trị thì lập tức vứt bỏ.”
Hắn nói đến đây, bỗng chốc trở nên vô cùng bi thương:
“Năm đó nàng bệnh nặng yếu đuối, Trẫm không muốn nàng buồn khổ, nên dốc lòng che giấu, không nói ra sự thật... Không ngờ, lại chính là gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ý niệm sống còn cuối cùng của nàng.”
Thì ra là như vậy sao?
Kiếp trước mẫu thân dẫn muội muội vào cung, không ngớt lời ca tụng nàng giống ta.
Bà còn nói, nếu muội ấy có được ba phần phúc khí của ta thì tốt biết bao.
Khi ấy ta còn tự giễu mình, bản thân ta nào có chút phúc nào chứ.
Thì ra bọn họ đã có ý định để muội muội tiến cung.
Thậm chí, là muốn muội muội làm hoàng hậu.
Thì ra… không ai thật sự quan tâm đến ta.
Nước mắt ta lặng lẽ rơi xuống.
Tiêu Lẫm giơ tay khẽ lau nước mắt cho ta, hắn thở dài:
"Giữa ta và nàng, hiềm khích lớn nhất bắt nguồn từ sự ngờ vực ban đầu."
"Kiếp trước, tại yến tiệc Trùng Dương hôm ấy, nàng vì ta mà đỡ kiếm, hung thủ không rõ tung tích. Phụ hoàng nghi ngờ ta, lại ban hôn cho ta và nàng. Khi đó ta oán hận nàng rất lâu, trách nàng xuất thân hàn vi, gia tộc không thể trợ lực, khiến ta mất một cánh tay. Phụ hoàng lại quá mức tín nhiệm nàng, ta thậm chí từng hoài nghi, nàng là tai mắt do phụ hoàng cài bên người."
"Cho nên lúc đầu ta lạnh nhạt với nàng, đối xử chẳng ra gì, nàng cũng dần thất vọng về ta. Sau đó nàng tự xin hòa ly, ta điều tra rất lâu mới phát hiện, nàng chỉ là kẻ vô tội bị vạ lây, đỡ kiếm là tai họa từ trên trời rơi xuống."
"Ta bắt đầu muốn gần gũi nàng, lại phát hiện nàng chẳng còn tin tưởng ta, cũng chẳng chịu giao trái tim cho ta."
Hắn cười khổ:
"Ta biết hoàng hậu không thích nàng, nhưng ta không thể đối đầu với bà ấy. Ta cần dựa vào thế lực của gia tộc của bà ấy để giành thắng lợi cuối cùng. Dù sao thì ta với nàng là một thể, ta mà thất bại, bọn họ có tha cho nàng được sao?"
"Còn về chuyện thị thiếp, là ta giận nàng không chịu ra tay. Ta rất hy vọng nàng có thể tự tay xử lý bọn họ, nhưng nàng luôn mềm lòng, bất đắc dĩ ta mới phải ra tay. Nàng trách ta tàn nhẫn, sợ ta, xa lánh ta, nhưng ta chẳng còn cách nào khác. Ta chỉ có thể ở Đông Cung, nơi ta có thể khống chế, miễn cưỡng để nàng sống yên ổn."
Ta nhớ lại cảnh tượng hai ả thị thiếp bị đánh c.h.ế.t ở kiếp trước, m.á.u chảy loang lổ.
Chỉ cần nhắm mắt lại là cảnh đó lại hiện ra.
Ta lặng lẽ hỏi: "Vậy còn đứa bé thì sao?"
Chấp niệm lớn nhất của ta, chính là đứa con mà ta khó khăn lắm mới có được.
Kỳ Vương oán hận, nói Tiêu Lẫm lợi dụng cái thai trong bụng ta để mượn cớ tiêu diệt hoàng hậu và Lệ phi.
Lúc đầu ta không tin.
Hồng Trần Vô Định
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bởi vì Tiêu Lẫm khăng khăng muốn có trưởng tử chính thất, mà đứa bé trong bụng ta chính là đứa trẻ đầu tiên kể từ khi hắn thành thân, hắn tuyệt đối sẽ không lấy con mình ra làm mồi nhử.
Thế nhưng khoảng thời gian đó, Tiêu Phòng điện bị hắn vây kín không một khe hở.
Ai có thể vào được?
Là hoàng hậu hại ta sảy thai, mà đến cuối cùng cũng chẳng bị trừng phạt gì lớn. Chỉ có những trọng thần trong gia tộc bà ấy là bị giáng chức, lưu đày.
Ta bắt đầu hoài nghi.
Tiêu Lẫm bất đắc dĩ, giải thích:
"Ta sao có thể hại con của chúng ta? Ta mong đứa con đó biết bao, nàng không rõ sao? Hơn nữa, ta không phải cố chấp nhất định phải là đích trưởng tử. Ta chỉ muốn nàng sinh con trước, như vậy nàng mới có chỗ đứng vững chắc, mẹ con nương tựa, mới không bị người khác mưu toan địa vị."
"Vậy đứa bé là bị ai hại?"
Tiêu Lẫm: "Nàng còn nhớ Tiểu Hoàn chứ?"
Tiểu Hoàn? Là nha hoàn hồi môn của ta, theo ta từ nhỏ đến lúc làm hoàng hậu.
Sau khi mất con, Tiêu Lẫm trừng trị một loạt cung nhân, nói Tiểu Hoàn đã được hắn cho rời cung.
Kỳ Vương sai người đưa đến tín vật của Tiểu Hoàn, nói với ta: "Tiểu Hoàn c.h.ế.t rồi, bị Tiêu Lẫm giết."
Tiểu Hoàn, cũng là lý do ta hận Tiêu Lẫm.
"Không phải ta giết."
Tiêu Lẫm bất lực giải thích: "Là nàng ấy tự vẫn."
Hắn nói: "Nàng ấy bị người khác lợi dụng, đưa đến cho nàng một chén canh có độc. Chén canh đó là do Lệ phi chuẩn bị. Hoàng hậu, chỉ là người thúc đẩy cuối cùng. Sau khi biết rõ sự tình, Tiểu Hoàn hối hận không nguôi, cảm thấy có lỗi với nàng, liền tự vẫn."
Lại là một hiểu lầm.
Ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Tại sao lúc đó không nói cho ta biết?"
Tiêu Lẫm cười khổ:
"Khi đó nàng bệnh nặng, thái y dặn không được kích động, không được buồn phiền. Ta cứ nghĩ rồi sẽ có cơ hội, đợi ta xử lý xong mọi chuyện, sẽ có cơ hội giải thích rõ ràng với nàng. Ta nghĩ, A Âm của ta nhất định sẽ hiểu. Nàng rất dễ dỗ mà, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, chúng ta nhất định có thể vượt qua khổ ải..."
"Chỉ tiếc rằng ta chưa bao giờ thực sự chạm đến trái tim của nàng. Nàng chẳng hề dễ dỗ chút nào. Cái sự khoan dung dịu dàng của nàng, chỉ là từng lần từng lần tự mình thỏa hiệp. Nàng hận ta, hận đến không muốn gặp ta, hận đến mức không muốn sống nữa..."
Mũi ta cay xè, một màn lệ mỏng mờ phủ trước mắt.
Rõ ràng gần trong gang tấc, vậy mà ta lại chẳng nhìn rõ được dung mạo hắn.
Dây dưa hai kiếp, có lẽ đây mới là lúc hai trái tim thật sự gần nhau nhất.
Nhìn nhau không nói, chỉ có nước mắt rơi như mưa.
Không biết đã qua bao lâu, ánh tà dương ngả bóng, ráng chiều rực rỡ như lửa thiêu nơi chân trời.
Ta đã khóc đến cạn khô nước mắt, cổ họng cũng khản đặc, đau rát không nói thành lời.