Tứ Trùng Âm

Chương 18



Dược liệu mạnh, tác dụng nhanh, nhưng có thể ảnh hưởng sức khỏe.

 

Ta không còn đường lui, chỉ có thể uống liều một phen.

 

Sau đó, lần đầu tiên ta chủ động tìm Tiêu Lẫm, lấy cớ uống say, gần gũi hắn một đêm.

 

Không lâu sau, ta có thai.

 

Ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, dè chừng mọi thứ, vậy mà vẫn không giữ được.

 

Khi thai được bốn tháng, đứa trẻ mất.

 

Tiêu Lẫm nổi trận lôi đình, xử phạt hàng loạt cựu thần tiền triều, c.h.é.m không ít cung nhân.

 

Trong cơn náo loạn của hậu cung năm ấy, hắn đàn áp nhà mẹ đẻ của Thái hậu, giam lỏng Lệ Thái phi, cấm Kỳ Vương vào cung thăm mẫu thân, dẹp sạch hậu cung một lượt.

 

Việc này gây chấn động triều đình, cả triều xôn xao bàn tán.

 

Kỳ Vương một bụng oán hận, lén lút tới tẩm cung tìm ta.

 

Hắn nói, Tiêu Lẫm lấy chuyện mất con làm cớ, mượn cơn đau của ta để trừ khử các phe cánh ngoại thích.

 

Cả việc Thái hậu để mặc ta bị bức ép, cũng là để hắn có cái cớ ra tay.

 



 

Ta lặng lẽ thu hồi dòng ký ức, lạnh lùng châm chọc:

 

“Trong chuyện đó, chẳng lẽ mẹ con các ngươi không góp phần?”

 

Đứa trẻ ấy mất, Thái hậu đương nhiên phải gánh trách nhiệm lớn nhất.

 

Nhưng Tiêu Lẫm trừng phạt Lệ Thái phi tàn nhẫn đến vậy, chẳng lẽ bà ta không nhúng tay?

 

Ta không có bằng chứng, nhưng không có nghĩa ta mù mờ.

 

Kỳ Vương sững người trong thoáng chốc.

 

Hắn không đáp, chỉ quay đầu đi, hồi lâu mới nói:

 

“Tóm lại, cái c.h.ế.t của ngươi có khuất tất. Nếu ngươi tin ta, có thể bắt tay với ta.”

 

Ta nhíu mày: “Cái c.h.ế.t của ta có khuất tất? Ý ngươi là sao?”

 

Ta nhớ rất rõ sau khi mất con, ta như người ốm yếu dặt dẹo, gió thổi qua cũng muốn ngã.

 

Mẫu thân từng dẫn muội muội vào cung thăm ta, vậy mà cũng bị Tiêu Lẫm quát mắng.

 

Ngay sau đó, hắn giáng chức phụ huynh ta, ta quỳ gối van xin, hắn cũng chẳng mảy may động lòng.

 

Phải rồi, hắn còn chẳng buông tha thân thích của chính mẫu phi mình và dòng họ Hoàng hậu, thì nhà vợ hắn có là gì?

 

Lúc ấy ta mới hiểu rõ — người đầu gối tay ấp bấy lâu, chẳng qua chỉ là một yêu nghiệt m.á.u lạnh vô tình.

 

Từng ngày, từng ngày trôi qua, ta c.h.ế.t dần trong tuyệt vọng, cuối cùng bị bệnh mà chết.

 

Ta nghĩ: Đó chẳng phải là nguyên nhân cái c.h.ế.t của ta sao? Chẳng lẽ ta bị hại chết?

 

Kỳ Vương khẽ lắc đầu: “Sau khi ngươi chết, ta cho người điều tra. Phát hiện ngươi không c.h.ế.t vì bệnh, mà là trúng độc. Vậy nên ta đoán, là do Tiêu Lẫm ra tay.”

 

Ta cười nhạt: “Ta làm Thái tử phi bao nhiêu năm hắn không giết, lại chờ đến lúc ta sắp c.h.ế.t mới hạ độc? Lý do này quá gượng ép.”

 

Kỳ Vương nhìn thẳng vào mắt ta, nói từng chữ:

 

“Nếu như hắn muốn cưới Thôi Di thì sao?”

 

Nụ cười trên môi ta bỗng khựng lại.

 

Kỳ Vương liếc sang bọc hành lý bên cạnh ta, lại nói tiếp:

 

“Ngươi vẫn chưa biết phải không? Kẻ tối qua ném ngươi vào rừng là Lục Trì.”

 

Lục Trì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta và hắn không thù không oán, sao hắn phải hại ta?

 

Chẳng lẽ vì ta đã khiến Thôi Di mất mặt trong đêm hội nguyên tiêu?

 

Vậy nên, tai họa đêm qua, là do Thôi Di muốn hại ta?

 

Kỳ Vương nhếch mép: “Ngươi chắn đường người khác, họ tất nhiên không tha cho ngươi.”

 

Hắn đi đến gần, một lần nữa đưa lời mời:

 

“Vậy nên, ngươi có muốn bắt tay với ta không? Dù sao thì ta mới là người chiến thắng cuối cùng.”

 

Ta chầm chậm nghiền ngẫm từng lời của hắn.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn nói: “ta mới là người chiến thắng cuối cùng.” – nghĩa là kiếp trước Tiêu Lẫm đã chết?

 

Và c.h.ế.t trong tay hắn?

 

Ta không nói rõ ra, chỉ nghiêng đầu hỏi:

 

“Điện hạ muốn hợp tác với ta để làm gì? Xét về gia thế, nhà ta đã xuống dốc. Phụ thân huynh trưởng cũng chẳng giúp ích được gì.”

 

Kỳ Vương lắc đầu nhẹ, nụ cười có phần đắc ý: “Nhưng ngươi được sủng ái.”

 

“Phụ hoàng rất thích ngươi. Kiếp trước chẳng phải chính nhờ ngươi giúp sức, Tiêu Lẫm mới có thể nắm được thiên hạ trong tay sao?”

 

Thì ra là vì thế.

 

Hắn tưởng ta có thể lay chuyển lòng dạ đế vương, là người có thể làm cán cân quyền lực nghiêng lệch.

 

Ta lặng lẽ lắc đầu:

 

"Nhưng kiếp này ta đã hứa gả cho người khác, chẳng muốn vào cung nữa, càng không thể giúp gì cho ngươi."

 

Ta nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp:

 

“Kiếp trước ta đã làm Hoàng hậu một lần rồi. Chẳng có gì thú vị cả. Hơn nữa nếu ngươi cũng trọng sinh như ta, vậy chắc ngươi biết ta không thể sinh con. Một nữ nhân không thể sinh con, thì làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ?”

 

Kỳ Vương sững người.

 

Ta từ tốn cúi người hành lễ: “Cáo từ.”

 

Bước tới hành lang, ta bỗng quay đầu lại:

 

“À đúng rồi, Kỳ Vương điện hạ. Chắc người cũng biết năm 50 tuổi Lệ phi nương nương sẽ gặp chuyện gì chứ? Mong ngươi sớm có sự chuẩn bị.”

 

Sắc mặt Kỳ Vương chợt sa sầm, lông mày nhíu chặt lại.

 

21

 

Ta chắc chắn một điều: Kỳ Vương không phải người trọng sinh.

 

Bởi vì khi ta nói mình không thể sinh con, hắn đã do dự.

 

Nếu hắn thật sự là người trọng sinh, hắn phải biết rõ ta không có thai là vì bị thương do nhát kiếm. Kiếp này ta không bị thương, thì sao còn giữ định kiến ấy?

 

Khi ta nhắc đến việc Lệ phi sẽ xảy chuyện ở tuổi năm mươi, hắn lại vừa ngỡ ngàng vừa lo lắng.

 

Nhưng nếu hắn từng sống lại, làm sao lại không biết sinh thần năm mươi tuổi của Lệ phi, là thời khắc huy hoàng nhất của mẹ con bọn họ?

 

Cho nên, những gì hắn biết không phải do hắn tự mình trải qua, mà là có người khác kể lại.

 

Người đó mới là kẻ trọng sinh thật sự.

 

Nhưng trong lời hắn nói, có một câu ta không thể không để tâm:

 

“Ta mới là người chiến thắng cuối cùng.”

 

Nếu là lời của kẻ trọng sinh kia kể lại, điều đó nghĩa là ở góc nhìn của kẻ trọng sinh kia, Tiêu Lẫm cuối cùng đã thất bại, bại dưới tay Kỳ Vương.

 

Chuyện này rất lạ.

 

Bởi vì kiếp trước lúc ta chết, tuy Tiêu Lẫm chưa hẳn nắm quyền lực tối thượng trong triều, nhưng cũng đã thanh trừng gần hết thế lực nhà mẹ đẻ của Lệ phi. Sao có thể thất bại được?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com