Tiêu Lẫm nghe lời tiến cung, đêm hôm đó hoàng thượng liền băng hà.
Vì hắn đang có mặt trong cung, nên lập tức phong tỏa Kỳ Vương phủ, triệu quần thần yết kiến.
Đến khi Kỳ Vương hay tin thì mọi chuyện đã rồi.
Ta cúi đầu khẩn thiết khuyên:
“Mong Hứa lão lang tận tâm điều trị. Bệ hạ phúc thọ dài lâu, là điều may mắn cho thiên hạ.”
Nếu hoàng thượng có thể sống thêm vài năm, thì Tiêu Lẫm sẽ không phải khổ sở đến thế, không bị ngoại thích ba nhà chèn ép đến nghẹt thở, không khiến triều đình loạn lạc.
Hoàng thượng thưởng Hứa lão quái rất nhiều tiền tài, còn đặc cách cho ông vào Thái y viện tự do ra vào.
Xong việc, giọng điệu hoàng thượng bỗng thay đổi:
“Ngươi từng nói, kỳ săn xuân có người muốn hãm hại Thái tử, nhưng đến giờ chẳng thấy gì xảy ra cả.”
Chuyện này ta đã nghĩ sẵn cách ứng đối.
“Trong mộng, Thái tử săn được hươu, bệ hạ vui mừng, ban thịt hươu và rượu m.á.u hươu cho các vương công đại thần. Hiện giờ Thái tử không săn, không có hươu, không có rượu, tất nhiên chẳng xảy ra chuyện gì.”
Hoàng thượng khẽ nhướng mày: “Ồ?”
Ông ra hiệu, lập tức có người bê vào một con hươu to tướng.
Hoàng thượng nói: “May sao, thống lĩnh Ngự lâm quân của trẫm vừa mới săn được một con.”
Ta nhìn con hươu to lớn dị thường, chân dài hơn một trượng.
Khó trách năm xưa Tiêu Lẫm vác mặt khắp nơi tự nhận thần xạ, vui mừng đến mức quên đề phòng, để người khác thừa cơ ra tay.
Nhưng nghĩ lại, hắn cũng chẳng giỏi gì mấy.
Việc hắn làm được, thống lĩnh Ngự lâm quân cũng làm được.
Chẳng qua kiếp trước người ta nhường hắn thể diện, không ra tay tranh công mà thôi.
Hoàng thượng tiếp lời: “Ngươi vừa nói gì? Trẫm vui mừng, ban thịt, ban rượu?”
Ông vẫy tay ra lệnh:
“Người đâu, làm như vậy đi.”
Tiểu thái giám sửng sốt:
“Nhưng Thái tử điện hạ và Kỳ Vương điện hạ… có uống được rượu không ạ?”
Cả hai người đều đang bệnh kia mà.
Hoàng thượng lạnh lùng liếc mắt, thái giám cúi đầu run rẩy, lập tức đi lo liệu.
Còn ta đương nhiên không nói một lời.
Dù gì cũng là con ruột của người, đã vậy người còn chẳng bận tâm, ta đây là một kẻ ngoài cuộc, với cả hai đều có oán có thù, nhiều lời làm gì?
Hoàng thượng vui vẻ ban ta một miếng thịt hươu và một chén rượu.
Ta mang về, định tặng cho ca ca đang tuần tra ở ngoài hành cung.
Huynh ấy năng lực có hạn, không đủ tư cách làm thị vệ trong Ngự lâm quân, đương nhiên không được ban thưởng.
Miếng thịt và chén rượu này, cho huynh ấy mang về chia với đồng liêu, có khi còn giúp huynh ấy nở mặt nở mày một phen.
Ca ca nhận lấy, kinh ngạc vô cùng, vội nói sẽ chia phần cho các huynh đệ cùng đội.
Xong rồi huynh ấy tiễn ta về nơi nghỉ của các nữ quyến trong nội cung.
Nhưng cấp trên không cho, sợ huynh ấy phạm cung quy, đụng chạm đến phi tần quý nhân.
Ta không muốn làm khó huynh ấy, mỉm cười:
“Không sao, chỉ mấy bước chân thôi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ là mấy bước.
Nhưng ta không ngờ chính mấy bước đó, lại xảy ra chuyện.
17
Ta bị người ta trùm vải đen lên đầu, đánh cho hôn mê rồi ném vào một khu rừng hoang.
Ta cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhưng sau gáy đau nhức dữ dội, đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ nổi điều gì.