Tứ Trùng Âm

Chương 13



Ngồi nghỉ một lát, chuẩn bị quay lại thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: “Hoàng tẩu!”

 

Ta sững người, đứng im tại chỗ.

 

Mãi mới xoay người lại, cố kéo ra một nụ cười: “Kỳ Vương điện hạ.”

 

Ta đảo mắt nhìn quanh: “Hồi nãy là ngài gọi ta sao?”

 

Ánh mắt Kỳ Vương sâu thẳm, nhìn thẳng vào ta: “Phải rồi.”

 

Một lúc sau, hắn khẽ nhếch môi cười: “Hoàng tẩu.”

 

Tim ta bỗng chùng xuống.

 

Trong đầu lướt qua hàng nghìn suy nghĩ, còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe hắn cười như không cười:

 

“Ta còn tưởng, người hoàng huynh động lòng là ngươi đấy.”

 

“Hóa ra vẫn là Thôi cô nương à. Hầy, lại đoán sai rồi.”

 

Ta dè dặt hỏi: “Điện hạ nói vậy là có ý gì?”

 

Kỳ Vương hai tay chắp sau lưng, đong đưa bước đi:

 

“Ta nói, hoàng huynh liều c.h.ế.t cứu ngươi, ta mới tưởng huynh ấy si tình với ngươi sâu đậm nên mới buột miệng gọi ‘hoàng tẩu’. Ai dè lại đem ngọc bội tặng cho Thôi cô nương.”

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Tên Tiêu Duy đáng chết, thật biết làm người ta đứng tim.

 

Trong lòng mắng hắn cả nghìn câu, ngoài mặt vẫn cố tươi cười:

 

“Thái tử điện hạ vốn đã có tình cảm với Thôi cô nương, chuyện cứu ta chỉ là hiểu nhầm mà thôi.”

 

“Thật sao? Bản vương vẫn không tin lắm.”

 

Kỳ Vương vừa nói vừa tiến lại gần.

 

Lối đi sau thuyền chỉ rộng chừng hai thước, một người đi qua còn được, hai người thì hơi chật chội.

 

Ta cảnh giác nhìn hắn.

 

Hắn đến gần chỉ còn nửa bước, rồi giơ tay nâng cằm ta lên.

 

Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, đầy ý vị:

 

“Cũng chẳng tính là tuyệt sắc khuynh thành, sao lại được sủng ái thế nhỉ?”

 

Rồi hắn ép giọng xuống, ánh mắt thoáng hiện tia giễu cợt:

 

“Nói thử xem, nếu bây giờ ngươi rơi xuống cái hồ nước lạnh buốt này, Thái tử hắn sẽ làm gì?”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn, ngạc nhiên không kịp phản ứng.

 

Đúng lúc ấy, có người gọi từ xa:

 

“Lý Tứ Âm—”

 

Ta quay phắt người lại, khuỷu tay đụng trúng Kỳ Vương, hắn không kịp tránh, mất đà ngã lộn nhào xuống hồ!

 

Ta hoảng hồn, lập tức kêu to:

 

“Có ai không! Kỳ Vương điện hạ rơi xuống nước rồi!”

 

Thuộc hạ trên thuyền rối hết cả lên.

 

Người gọi ta khi nãy chính là Giang Nghĩa Hàm, phía sau hắn là Tiêu Lẫm, ánh mắt sâu thẳm quan sát tất cả.

 

“Muội không sao chứ?”  Giang Nghĩa Hàm vội chạy đến, nắm lấy cổ tay ta đầy lo lắng.

 

Ta lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là Kỳ Vương điện hạ không đứng vững, trượt chân rơi xuống nước thôi.”

 

Thuộc hạ đã có người nhảy xuống hồ cứu người.

 

Kỳ Vương mặc áo dày, căn bản không bơi được, quẫy đạp như vịt c.h.ế.t đuối, miệng còn kêu cứu:

 

“Cứu với… người đâu… cứu ta…”

 

Giang Nghĩa Hàm kéo ta về phía an toàn.

 

Trên mũi thuyền, mọi người tụ lại thành một vòng, lo lắng nhìn xuống hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ai nấy đều sốt ruột chỉ trỏ loạn cả lên.

 

Chỉ có Tiêu Lẫm vẫn bình tĩnh, đứng thảnh thơi tựa lan can.

 

Phải tốn rất nhiều sức mới lôi được Kỳ Vương lên bờ.

 

Hắn vừa phun nước vừa rống: “Lý Tứ Âm! Ngươi dám hại bản vương?!”

 

Ta làm ra vẻ kinh hoảng: “Điện hạ tự mình không đứng vững, sao có thể vu oan cho ta được?”

 

“Là ngươi… khụ khụ… ngươi đẩy ta…”

 

Hắn ho sặc sụa không ngớt, nói câu được câu không.

 

Thôi Di nghi hoặc hỏi: “Điện hạ đâu có say, sao lại mất thăng bằng?”

 

Ta đáp: “Điện hạ đã không say, lại là một nam nhân, ta làm sao đẩy nổi? Huống hồ cả Thái tử điện hạ và Giang công tử đều trông thấy, ta không có đụng đến ai cả.”

 

Thôi Di hừ lạnh: “Giang Nghĩa Hàm là vị hôn phu của ngươi, đương nhiên sẽ bênh vực ngươi.”

 

Tiêu Lẫm khẽ ho một tiếng, tay khum che miệng:

 

“Cô cũng thấy, chuyện này không liên quan đến Lý cô nương.”

 

Thôi Di bị hắn nói vậy, lập tức sắc mặt khó coi, vô cùng mất mặt.

 

“Ngươi!”

Hồng Trần Vô Định

 

Bị Tiêu Lẫm chặn họng, nàng không biết trút giận vào đâu, chỉ có thể trút hết lên đầu ta:

 

“Lý Tứ Âm, ngươi đúng là giỏi thật. Hết Thái tử vì ngươi mà bị thương, bây giờ đến Kỳ Vương cũng vì ngươi mà rơi xuống nước. Ngươi là sao chổi hả? Đi đến đâu liền gây tai họa đến đó!”

 

Nếu là ta của kiếp trước, chắc chắn sẽ vô cùng ấm ức, cố cãi lý cho bằng được.

 

Nhưng sau khi đã chứng kiến bao phen cung đấu giữa Hoàng hậu và Lệ phi, ta biết rõ khi gặp loại người vô lý, cứ im lặng là khắc có người thay ta lên tiếng.

 

Ta cúi đầu, khẽ cắn môi, không lên tiếng, cũng không phản kháng.

 

Thôi Di thấy thế càng tức: “Sao không nói gì? Ngươi không phải miệng lưỡi lanh lợi lắm sao? Nếu không phải ngươi, thì giải thích đi chứ? Bày ra dáng vẻ đáng thương này cho ai xem...”

 

Một tiếng quát lạnh cắt ngang: “Thôi Di!”

 

“Thôi cô nương!”

 

Hai giọng gần như đồng thanh.

 

Giang Nghĩa Hàm bước lên, đứng chắn trước mặt ta:

 

“Thôi cô nương, Lý cô nương là người ngay thẳng. Nàng ấy đã nói không làm, thì chính là không làm. Cớ sao cô nương lại bức ép nàng ấy như vậy?”

 

“Nàng ấy là vị hôn thê của ta. Nợ ơn cứu mạng Thái tử, sau này ta sẽ thay nàng ấy đền đáp. Xin cô nương chớ có xúc phạm thêm nữa!”

 

Dứt lời, hắn quay sang đỡ lấy vai ta: “Chúng ta đi.”

 

Hắn đưa ta rời khỏi đám người.

 

Nhìn gương mặt căng thẳng mà giận dữ của hắn, lòng ta bỗng thấy ấm áp.

 

Thật ra mấy lời của Thôi Di chẳng làm ta tổn thương bao nhiêu.

 

Kỳ Vương đúng là do ta đẩy. Thái tử cũng thật sự vì ta mà trúng kiếm.

 

Thì sao chứ?

 

Chẳng lẽ chỉ vài câu của một tiểu thư như nàng, đã khiến ta đau lòng rơi lệ?

 

Ta đã qua cái tuổi bận tâm ánh mắt người đời từ lâu rồi.

 

Thế nhưng việc hôm nay Giang Nghĩa Hàm làm, lại khiến lòng ta được xoa dịu đôi chút.

 

Có người nguyện đứng ra bảo vệ ngươi trước đám đông. Có người sẵn sàng thay ngươi trả ơn cứu mạng.

 

Gả cho người như vậy chưa chắc là lựa chọn tồi.

 

Ta dịu giọng an ủi:

 

“Đừng lo, ta không để bụng đâu.”

 

Giang Nghĩa Hàm đưa tay ôm lấy vai ta, trịnh trọng hứa hẹn:

 

“Tứ Âm, yên tâm đi. Sau này gả cho ta, sẽ không ai dám bắt nạt nàng.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com