Tứ Trùng Âm

Chương 10



Ta vội quỳ xuống:

 

“Thần nữ thật sự không biết. Vài năm cuối ấy, bệnh nặng triền miên, thần trí mơ hồ.”

 

Không biết ông có tin không, nhưng cũng không truy hỏi nữa.

 

Ông chỉ lắc đầu: “Thôi vậy.”

 

Ông nói: “Trong mộng, ngươi vì Thái tử mà đỡ kiếm. Còn ngoài đời, là Thái tử vì ngươi mà đỡ kiếm. Có lẽ duyên phận chưa dứt, hay là trẫm...”

 

Ta nghe tới đó sợ hãi, vội vàng cắt lời:

 

“Thần nữ đã đính hôn rồi.”

 

Hoàng thượng khựng lại: “Gì cơ?”

 

Ta bình tĩnh nói:

 

“Thần nữ hiện đã có hôn ước. Giang công tử dưới lầu, chính là vị hôn phu của thần nữ.”

 

Từng chữ từng câu, ta nói rõ ràng: “Xin bệ hạ cho thần nữ được làm chủ đời mình lần này.”

 

Lời vừa dứt, Hoàng thượng nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời, chỉ gõ ngón tay lên mặt bàn.

 

“Ra ngoài đi.”

 

Ta cảm tạ, cúi đầu lui ra, vừa tới cửa, người lại hỏi:

 

“Tháng Ba mùa xuân có chuyện lớn gì xảy ra không?”

 

Tốt lắm, giờ ta bị coi như quan của Khâm Thiên Giám rồi.

 

Ta cố nhớ lại.

 

Tìm trong đống ký ức cũ kỹ, cuối cùng cũng mơ hồ nhớ ra một chuyện.

 

“Lúc xuân săn, có người muốn hại Thái tử.”

 

Xuân săn tháng Ba.

 

Ngày đó Tiêu Lẫm theo Hoàng thượng đi săn suốt cả ngày, đêm về bỗng nhiên xông vào tẩm điện của ta trong hành cung, không nói không rằng liền xé y phục đòi hoan lạc.

 

Ta tức đến phát điên, tát cho hắn một cái.

 

Hắn cắn áo ta, khàn giọng cầu xin sự tha thứ.

 

Đêm đó quả là dây dưa giằng co đến tận sáng.

 

Sáng hôm sau vì quá mệt nên không kịp đến thỉnh an, còn bị Hoàng hậu mắng một trận.

 

Săn xong hồi cung, Thái tử liền bị giam lỏng trong Đông cung suốt một tháng.

 

Mà trong thời gian ấy, hắn cũng không nhàn hạ, suốt ngày kiếm chuyện với ta, đấu khẩu, trêu chọc, dây dưa không dứt.

 

Ban đầu ta nghĩ là do hắn vô lễ với phụ hoàng nên bị phạt.

 

Sau đó mới biết, hôm ấy có kẻ âm mưu hại hắn.

 

Chúng bỏ xuân dược vào rượu huyết nai hắn uống.

 

Mà đêm đó, thế tử phi của Thành Dương Vương là Thôi Di cũng ở hành cung.

 

Có kẻ cố tình giăng bẫy, muốn vu cho Thái tử tội làm nhục vợ của thần tử.

 

Quả thực đêm đó Tiêu Lẫm có gặp riêng Thôi Di, cũng từng rung động, suýt thì thất thủ.

 

Nhưng may thay hắn còn chút tỉnh táo, liều mình thoát ra.

 

Phu quân của Thôi Di – Thành Dương Vương thế tử Lục Trì — đêm đó bị chuốc rượu say mèm, không quay lại kịp.

 

Khi về, thấy thê tử y phục lộn xộn, nổi trận lôi đình.

 

Nhưng chẳng ai bắt được "kẻ gian".

 

Có kẻ bịa đặt, nói thấy Thái tử đi vào phòng thế tử phi.

 

Tiêu Lẫm nhất quyết phủ nhận, nói mình suốt đêm ở chỗ ta.

 

Lục Trì không tin, đòi kéo ta ra đối chứng.

 

Nhưng đêm đó quá mức hỗn loạn, trên người ta toàn dấu vết.

 

Tiêu Lẫm sống c.h.ế.t không chịu để ta ra mặt.

 

Hoàng thượng đành phạt giam hắn một tháng.

 

Dĩ nhiên, lúc ấy ta không biết mấy chuyện sau lưng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mãi đến mấy năm sau, hắn mới kể lại rõ ngọn ngành.

 

Giờ ta lược bớt những tình tiết khiến người ta đỏ mặt, chỉ thuật lại vắn tắt.

 

Hoàng thượng nghe xong, gật đầu:

 

“Nếu chuyện xuân săn đúng như ngươi nói, trẫm sẽ tha cho Đường Ngự Phong.”

 

“Đa tạ Hoàng thượng.”

 

13

 

Ta đã nói với Giang Nghĩa Hàm là chỉ đi một lát.

 

Nhưng Hoàng thượng có quá nhiều nghi vấn, ta phải trả lời từng chuyện một, đến lúc rời khỏi đó thì trời đã tối sầm.

Hồng Trần Vô Định

 

Tiêu Lẫm và Giang Nghĩa Hàm đang ngồi ở tầng dưới chuyện trò.

 

Trong tay Tiêu Lẫm là miếng ngọc bội ta đã tặng Giang Nghĩa Hàm.

 

Hắn đang vuốt ve tỉ mỉ, yêu thích không rời.

 

Kiếp trước, hắn yêu thích miếng ngọc này vô cùng.

 

Không chỉ khoe khoang trước mặt ta, còn nhất quyết bắt ta tết dây đeo để hắn luôn mang theo bên người.

 

Lúc ta đưa dây cho hắn, hắn trầm mặc rất lâu.

 

Bao nhiêu câu chê bai đã đến mép miệng, nhưng thấy ta nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Thái tử phi à!”

 

Ta biết, hắn nhất định là muốn nói ta phối màu quá tệ, nhìn xấu vô cùng.

 

Dù vậy, miếng ngọc ấy đã theo hắn suốt năm năm.

 

Cho đến một hôm bị Thất hoàng tử khi còn nhỏ lỡ tay làm rơi vỡ.

 

Hắn nổi trận lôi đình, dọa Thất hoàng tử khóc nức nở tại chỗ.

 

Lúc này hắn chậm rãi nói:

 

“Cô thật lòng thích ngọc bội này, Nghĩa Hàm có thể nhường lại chăng?”

 

Giang Nghĩa Hàm hơi biến sắc, ngập ngừng đáp:

 

“Đây là lễ vật Lý muội muội tặng ta. Thứ cho Giang mỗ khó lòng từ bỏ.”

 

Lòng ta khẽ ấm.

 

Tiêu Lẫm siết chặt miếng ngọc trong tay, ánh mắt phức tạp.

 

Ta bước tới, không chút khách khí rút miếng ngọc khỏi tay hắn, nhẹ giọng nói:

 

“Đây là tín vật ta tặng vị hôn phu, mong điện hạ thông cảm.”

 

Rồi ta trao trả ngọc bội cho Giang Nghĩa Hàm: “Nghĩa Hàm ca ca, cất kỹ nhé.”

 

Giang Nghĩa Hàm mừng rỡ như bắt được vàng.

 

Tiêu Lẫm thì không được như vậy. Không lấy được miếng ngọc mà hắn nhớ thương, sắc mặt hắn tối sầm lại, suốt dọc đường đều như có mây giông phủ đầu.

 

Dáng vẻ minh quân giả tạo rốt cuộc cũng không duy trì nổi nữa, một chút khí thế bạo quân bắt đầu lộ rõ.

 

Ta hỏi hắn tại sao lại cứ đi theo bọn ta mãi như vậy.

 

Hắn lạnh lùng đáp:

 

“Phố này là của nhà nhọ Lý ngươi chắc? Cô không thể đến?”

 

Thái độ này mới đúng là Tiêu Lẫm trong ấn tượng của ta.

 

Cảm giác như con yêu quái không nhịn được nữa, lộ ra nguyên hình.

 

Nghĩ vậy, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Tiêu Lẫm lườm ta, trong mắt đầy vẻ oan ức.

 

Ta mặc kệ, tung tăng chạy về phía trước xem đèn.

 

Giang Nghĩa Hàm vì nể mặt hắn là Thái tử, cố nén khó chịu mà cười gượng theo.

 

Trời dần tối, trên mặt hồ từng chiếc đèn hoa đăng bắt đầu rực sáng.

 

Mỗi chiếc thuyền hoa đều trang trí đèn theo hình dáng khác nhau, đua sắc khoe tài, đẹp đến hoa mắt.

 

Ta chăm chú thưởng thức, cảm thấy tâm hồn như mở ra ánh sáng.

 

Kiếp trước sau khi thành thân, chưa từng được ngắm hội hoa đăng đêm Nguyên Tiêu, hóa ra ta đã bỏ lỡ bao nhiêu điều tươi đẹp như thế!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com