Từ Mật Thám Trèo Lên Giường Thái Tử, Ta Sơ Sẩy Thăng Chức Thành Hoàng Hậu
10.
Ta lặng lẽ dõi mắt nhìn Thu Nguyệt Bạch, suy tư rất lâu.
Rồi đột ngột đưa tay, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, chạm vào gương mặt hắn.
“Chàng vẫn còn mang mặt nạ da người ư?”
“Vậy rốt cuộc, dung mạo thật của chàng… là thế nào?”
Thu Nguyệt Bạch thoáng ngẩn người, rồi khẽ mỉm cười. Hắn dịu dàng nắm lấy tay ta, kéo xuống.
Thanh âm bình thản vang lên:
“Đây chính là khuôn mặt thật của ta.”
“Mỗi năm, ta lại chỉnh sửa đôi chút, từng chút từng chút khôi phục lại dung mạo năm xưa. Không một ai phát hiện ra sự khác biệt.”
Ta khẽ gật đầu.
Có biết bao câu hỏi chất chứa trong lòng, vậy mà vào giờ khắc này, ta lại không biết nên mở lời từ đâu.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Thu Nguyệt Bạch chăm chú nhìn ta, thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu:
“Giấu giếm nàng ngần ấy năm… Ta nợ nàng một lời xin lỗi.”
Ta khẽ bật cười, nụ cười nhàn nhạt không rõ vui buồn.
Dùng chính câu hắn từng đáp ta năm ấy, ta khẽ nói:
“Ta chấp nhận.”
Chúng ta từng lừa dối lẫn nhau. Nhưng trong muôn vàn giả dối ấy, tình cảm lại lặng lẽ nảy sinh.
Tựa như số mệnh đã an bài từ lâu.
Một lúc sau, ta chậm rãi lên tiếng:
“Ta có thể… đi gặp Tố Nguyệt không?”
Như mọi khi, hắn vẫn chiều theo ý ta.
-------------
Dưới hầm ngục âm u, Tố Nguyệt vẫn còn tỉnh táo.
Vết thương chằng chịt, m.á.u loang lổ, nhưng ánh mắt nàng vẫn không mất đi phần sắc bén.
Nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu, ánh nhìn bừng sáng lên thoáng chốc.
“A Xuân!”
Giọng nàng run rẩy:
“Ngươi tới… cứu ta sao?”
Ta không trả lời.
Chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Ánh sáng trong mắt Tố Nguyệt lập tức vụt tắt.
“… Thì ra, ngươi đã biết hết rồi.”
Nàng bật cười, nụ cười chua xót, ánh mắt ánh lên vẻ giễu cợt.
“Hắn đúng là… sủng ngươi đến thế…”
Ta cố gắng mở miệng, từng chữ như nghẹn lại nơi cổ họng:
“Chẳng lẽ… ta nhất định phải c.h.ế.t sao?”
Nét mặt Tố Nguyệt thoắt cái liền vặn vẹo.
Nàng nghiến răng, ánh nhìn đầy căm phẫn:
“Ngươi… đáng lẽ phải c.h.ế.t từ ba năm trước!”
“Là hắn! Là hắn vẫn luôn bảo vệ ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhiếp Vi Xuân, ngươi có gì hơn người chứ?!”
“Trong tất cả mật thám Phi Vân Các, ngươi là kẻ ngu ngốc nhất, yếu đuối nhất, cũng vô dụng nhất!”
“Nhưng vì sao… vận số của ngươi lại tốt đến thế?!”
Phải.
Tố Nguyệt hận ta.
Năm xưa, nàng bị phái đến nước khác, làm thiếp thất cho một đại thần quyền quý.
Nhưng cuộc sống nơi đó không hề như nàng tưởng tượng.
Nàng bị hành hạ, bị ép buộc, phải chịu đựng những nỗi nhục không thể kể ra.
Mỗi đêm đều như địa ngục.
Thế mà giữa những ngày đen tối nhất, nàng vẫn nghe tin tức truyền về từ Tề quốc.
Nghe rằng Thái tử phi – Nhiếp Vi Xuân – sống an nhàn trong nhung lụa, được cưng chiều vô hạn.
Nàng không cam lòng.
Cho rằng thế gian này thật bất công.
Từ oán giận mà sinh thù hận.
Lần này nhận nhiệm vụ, nàng như người sắp được giải thoát, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể kéo ta từ thiên đường xuống địa ngục.
Ánh mắt Tố Nguyệt rực lửa oán độc, đan xen cùng nỗi ấm ức khôn nguôi.
Ta khẽ cất lời, thanh âm khô khốc, run nhẹ:
“Ta… luôn xem ngươi là bằng hữu.”
Nàng nhếch môi cười lạnh:
“Còn ta… chưa từng coi ngươi là bằng hữu.”
“Lúc đầu tiếp cận, thân thiết, chẳng qua vì ngươi là kẻ yếu kém nhất Phi Vân Các.”
“Đứng cạnh ngươi, ta càng nổi bật hơn.”
“Ngươi chỉ là cái bóng, là bệ đỡ để ta tỏa sáng.”
Ta lặng im giây lát, rồi gật đầu.
Khẽ đáp:
“Nhưng ta vẫn xem ngươi là bằng hữu.”
“Dù gì năm xưa, trong Phi Vân Các, chỉ có ngươi từng đứng ra bảo vệ ta, đối xử tốt với ta.”
“Những điều ấy, ta vẫn luôn ghi lòng.”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, từng chữ như khắc sâu:
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không coi ngươi là bằng hữu nữa.”
“Bởi vì… ngươi đã từng muốn g.i.ế.c ta.”
Không gian chợt tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Cả hai chúng ta đều im lặng.
Không còn gì để nói thêm nữa.
Ta không nán lại lâu.
Khi trở về tẩm cung, đèn trong điện vẫn sáng rực.
Ta chợt nhận ra… dù đã biết rõ chân tướng, ta vẫn quen miệng gọi hắn là Thẩm Thận.
Cái tên ấy, ta đã gọi suốt bao năm trời.
Gọi trong những ngày tình sâu nghĩa nặng, gọi trong lúc oán giận trào dâng, gọi khi hạnh phúc, cũng gọi cả trong những giấc mộng mơ hồ.
Đến cuối cùng, ta đã không thể sửa được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com