“Ơ? Mấy cậu nhìn kìa, cái bóng lưng đó nhìn giống Chu Xuân quá trời luôn, có phải không, có phải không hả?” – Lý Điềm hớn hở reo lên như nhặt được vàng.
“Coi cái dáng đi kìa, chuẩn luôn! Nhanh lên, đuổi theo, đi đi đi!” – Phương Du hăng hái kéo tay tôi lao tới.
Tôi bị kẹp giữa hai bà, hai cánh tay như sắp rớt ra đến nơi…
“Nè hai người, có thể nghĩ đến cảm giác của tôi một chút được không? Dù sao tôi cũng là con người, không phải búp bê cao su đâu nha!”
“Yên Yên à, Chu đại thần đó! Cơ hội ngàn năm có một mà còn đứng đây càm ràm cái gì, không nhìn thì phí lắm á!” – Lý Điềm hận không thể mọc thêm hai cái bánh xe dưới chân mà phi cho kịp.
Tôi thì chẳng hứng thú gì, còn khẽ bĩu môi: “Anh ta có gì đáng xem đâu? Cũng chỉ là hai con mắt một cái miệng chứ mấy.”
Phương Du nguýt tôi một cái: “Yên Yên, cậu chắc nhìn trai đẹp nhiều quá nên miễn dịch rồi. Nhưng tụi này thì vẫn là phàm nhân, không đọ nổi với thần tiên như bà.”
Sau một cú phi như bay với tốc độ 180km/h, cuối cùng ba đứa cũng thắng gấp lại.
Tầm nhìn lúc này có thể thấy rõ mồn một cảnh phía bên kia, phải nói là mấy cậu này mặt dày tăng cấp rồi, ngày xưa còn biết giả vờ ngó nghiêng, giờ thì công khai livestream luôn rồi.
Tôi cũng nhìn theo phía Chu Xuân. Ồ? Hình như có cô gái đang chặn anh ấy lại.
“Chà chà chà, gan to nha~ Chỉ tiếc là…” – Lý Điềm vừa xem vừa thở dài tiếc nuối như đang xem phim truyền hình trực tiếp.
Tôi vốn không hứng thú lắm, nhưng nghĩ bụng ăn một miếng drama cũng không tệ, nên đứng lại hóng tiếp.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Chỉ thấy một cô gái mặc váy trắng, hai tay đưa phong thư cho Chu Xuân, mặt cúi gằm, dáng vẻ thẹn thùng đến mức nhìn bằng chân cũng biết là đang tỏ tình.
Không ngờ lên đại học rồi mà vẫn có người viết thư tình ha.
Lý Điềm thì thầm: “Mấy cậu đoán thử xem, Chu đại thần có nhận không?”
Phương Du lắc đầu: “Tui nghĩ không đâu. Nghe bảo từ trước đến giờ ảnh chưa từng nhận mấy thứ này.”
Lý Điềm tiếc rẻ: “Nhưng dù vậy vẫn có cả đống người đ.â.m đầu theo đuổi, đúng là nam thần của trường mà.”
Tôi không biết nói gì, mà cũng chẳng biết phải nói gì. Mấy chuyện này tôi ít quan tâm lắm.
Không rõ Chu Xuân nói gì với cô gái, chỉ thấy cô ôm mặt cầm thư chạy mất, còn anh thì… tỉnh bơ đi tiếp, như thể chẳng có chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lại thêm một trái tim tan vỡ giữa dòng đời nghiệt ngã.” – Phương Du nhìn theo bóng lưng cô gái, mặt buồn như mất sổ gạo.
“Chu đại thần đúng là thần, ngay cả bóng lưng cũng đẹp nữa cơ.” – Lý Điềm ôm mặt, mắt long lanh như vừa ăn phải ngôi sao.
“Thôi được rồi hai bà, người ta đi xa rồi kìa, về ký túc xá thôi.” – Tôi lôi hai cậu ấy về ký túc xá.
Lý Điềm vùng vẫy: “Yên Yên, từ từ đã, tui vẫn chưa ngắm đủ cái bóng lưng đó đâu!”
“Rồi rồi, sau này còn khối dịp cho cậu ngắm.”
Đúng vậy, mới năm nhất thôi mà, thời gian phía trước còn dài lắm.
Trên đường về, hai cậu vẫn còn đắm chìm trong đoạn phim ngắn vừa rồi.
“Ê, mấy cậu nghĩ xem, sau này Chu Xuân sẽ hẹn hò với kiểu con gái nào ha?” – Phương Du nhìn tôi và Lý Điềm, ánh mắt tò mò cháy bỏng.
“Thôi thôi, lo chuyện bao đồng chi, ảnh yêu ai mắc mớ gì tới tụi mình?” – Trời ơi, ai kéo hai cậu này giùm tôi với.
“Dù gì cũng không tới lượt tụi mình đâu.” – Lý Điềm vẻ mặt u sầu, như đang tưởng tượng bản thân thành nữ phụ thất tình.
“Tôi chỉ là quan tâm đời sống tình cảm của đại thần một chút thôi mà! Ngoài đời không có cơ hội thì ít nhất mơ mộng một chút cho đỡ tủi thân chớ~”
“Hahaha…” – Hai cậu ất liếc nhau một cái rồi cười rúc rích như hai con mèo.
“Tụi cậu quá đáng thật đó, còn nhớ tôi đang đứng đây không hả? Tôi là không khí đúng không?” – Tôi cảm thấy mình bị xem như đồ vật, đã đến lúc phải lấy uy của trưởng phòng ký túc ra rồi!
“Ê ơi, không khí mà sáng láng cỡ cậu thì ai dám chê!” – Phương Du lập tức chuyển sang chế độ nịnh nọt, ôm lấy tay tôi.
“Đúng rồi đó Yên Yên,” – Lý Điềm liếc từ đầu tới chân tôi, cười gian: “Nếu không phải cậu đề kháng với trai đẹp quá mạnh, thì… để tui nói thật nha, nếu cậu mà đi cưa Chu Xuân, chắc chắn cưa đổ luôn!”
“Ồ? Nói nghe coi?” – Tôi nhướng mày, chẳng lẽ tôi còn có năng lực đặc biệt?
“Dựa trên nghiên cứu của tui” – Lý Điềm đi một vòng quanh tôi như đang khảo sát di tích quốc gia: “Trong số những người theo đuổi Chu Xuân, chưa có ai mang phong cách như cậu cả!” – nói rồi còn nhéo một phát vào eo tôi!
Và thế là, không biết bằng cách nào, câu chuyện chuyển từ hóng drama sang vụ cá cược giữa tôi và hai bà.
Tôi mạnh miệng tuyên bố: Trong vòng một tháng, nhất định sẽ theo đuổi được Chu Xuân!
Tối hôm đó, rất tốt, tôi mất ngủ. Nằm lăn qua lăn lại, càng nghĩ càng thấy mình chắc lúc đó não nhảy số mới nhận lời mấy chuyện nhảm nhí này.
Nhưng mà, lời đã nói ra, dù có khóc cũng phải nuốt cho trôi.
Đời sinh viên đúng là ngày càng phong phú... ha, ha.