Phù Dương Tung hừ lạnh một tiếng, cúi nhặt lấy bọc hành lý, khoác lên tay đầu bước thẳng về con đường cũ, hề ngoảnh .
A Lâu lo lắng: “Nương tử, … ?”
Phùng Vận nhướng mày, “Kệ .”
Chẳng mấy chốc, đường lớn còn thấy bóng dáng Phù Dương Tung.
Phùng Vận cũng chẳng để tâm, xoay dẫn Tiểu Mãn đồng hái mấy nắm rau dền dại mang về, bảo đầu bếp rửa sạch, tự tay nàng sẽ hấp bánh bao cho Nguyên Thượng Ất.
Ngày mai tiểu gia hỏa sẽ cùng nàng đến thôn học, hẹn tối nay đến ăn cơm, nàng chuẩn món gì đó mà từng ăn qua.
Thật mong hài tử vui vẻ.
Mà bản nàng cũng thấy vui.
Phùng Vận thích tự tay những chuyện như .
Trời dần buông xuống, bánh bao đặt nồi, bên ngoài vang lên tiếng A Lâu hấp tấp chạy đến.
Phùng Vận mím môi, lau tay tạp dề, bảo đầu bếp trông nồi bánh bao, thản nhiên :
“Ta xem.”
Vị Đan Dương Quận vương gặp chuyện gì, cả lấm lem tro bụi, quần áo rách rưới, giày dép lấm bùn, tóc tai rối bù, xụ mặt bên ngoài, trông như mất hồn.
Phùng Vận bước đến hành lễ: “Không Quận vương giá lâm, thất lễ đón tiếp…”
“Giá gì mà giá? Ta tới để xin ăn đây.”
Phù Dương Tung mắt vô hồn, lạnh lùng nàng.
“Không nhà để về, Vương phi cho ở .”
Phùng Vận một cái, im lặng chốc lát, nghiêng đầu A Lâu.
“Dẫn Quận vương tắm rửa, sắp xếp chỗ nghỉ tử tế.”
A Lâu chắp tay: “Dạ.”
…
Đến khi trời tối hẳn, Phù Dương Nghi nhận tin nhị ca Phùng Vận tiếp nhận cho ở trong trang, trong lòng mừng đến nở hoa.
“Ta báo tin với mẫu .”
Chuyện hôm nay, do nàng xúi giục Trưởng Công chúa thúc đẩy.
Phù Dương Tung vốn lười nhác, chí tiến thủ, còn cứ quanh quẩn với đám Nguyên Khanh, nếu cứ để , e là thật sự sẽ hỏng mất.
Trưởng Công chúa tuy thương con, nhưng cũng thể trơ mắt con thành phế vật.
Có Phù Dương Nghi suốt ngày bên tai thủ thỉ, bà suy nghĩ , thấy nữ nhi tuy ngây thơ, nhưng kế sách cũng tệ.
Chỉ cần giữ Phù Dương Tung An Độ, là thể cách xa đám Nguyên Khanh . Mà hiện nay, quan hệ giữa bà và Ung Hoài Vương cũng đang căng thẳng, nguyên nhân chính là vụ trêu ghẹo ở Tiểu Giới Khâu…
Sao nhân cơ hội , để nhi tử cắt đứt với bọn họ?
Bà nghĩ là như .
Còn Phù Dương Nghi, tất nhiên cũng tính toán riêng trong lòng.
“A mẫu, bên cạnh nhà con là đất của Ôn tướng quân, con A Vận , xem ngày là sẽ bắt đầu khởi công. Con giới thiệu thợ cho nàng , giá cả cũng nhờ họ tính rẻ một chút cho nàng…”
Trưởng Công chúa cũng là nữ nhân, hiểu tâm tư của nữ nhi?
“Thật là cái đồ khuỷu tay chĩa ngoài!”
Bà bật một tiếng:
Thao Dang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con nhét nhị ca con tới thôn Hoa Khê, chẳng là để lấy lòng Ôn tướng quân ?”
Phù Dương Nghi tròn xoe mắt:
“Đâu ạ, chẳng con đang vì nhị ca, giúp ca tu tâm dưỡng tính, c.uộc đời ?”
Trưởng Công chúa hừ một tiếng, tay điểm trán nàng :
“Ta còn hiểu con chắc?”
Phù Dương Nghi xoa trán, thở dài thườn thượt:
“Ban đầu Ôn tướng quân đối xử với con cũng khá ôn hòa, nhưng từ chuyện của nhị ca, thèm để ý đến con nữa . Con còn cơ hội gì để lấy lòng nữa chứ?”
Trưởng Công chúa chằm chằm khuôn mặt lặng buồn của nữ nhi, lâu mới thở dài một tiếng.
“Chỉ mong nhị ca con, đừng oán trách …”
Phù Dương Nghi nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của nhị ca lúc trở về phủ, A mẫu lạnh lùng từ chối ngoài cửa, đến cửa cũng mà đuổi , rõ A mẫu hạ quyết tâm, lập tức lên tiếng an ủi:
“Không , nhị ca sẽ hiểu . A mẫu là vì ca mà …”
“Trên đời , mẫu nào mà lo cho con cái …”
Trưởng Công chúa cảm khái thở dài.
Hoàng thất suy tàn, thế gia cũng đang dần xuống, tương lai lụi bại là điều thấy rõ.
Mà Bùi Quyết, chỉ là tân quý của triều đình, mà là bậc quyền quý thể che trời.
Khi bà còn sống, còn thể che chở cho đôi nhi nữ.
nếu một ngày nào đó, bà nhắm mắt xuôi tay…
Người nguội, ai còn chịu nể mặt phủ Trưởng Công chúa đây?
Vì tiền đồ của nhi tử, bà buộc nhẫn tâm.
khi nghĩ đến bóng lưng đơn độc của nhi tử, một xách hành lý rời , bà thấy đau lòng khôn xiết…
“Ngày mai con tới thôn Hoa Khê xem tình hình .”
Phù Dương Nghi liền cau mày:
“Không . Nhị ca mà thấy tia hy vọng, chỉ sợ hối hận. A mẫu, việc thì đừng chần chừ, ráng nhẫn thêm chút nữa?”