Phùng Vận nghi ngờ là do hôm đó để dựng lên “gian tình”, nàng sai thị vệ gõ một gậy đầu ông mà .
Tất nhiên nàng thật với Diêu đại phu.
Chỉ là khi bàn bạc bệnh tình, nàng từng nhắc qua, bệnh như thế … cần tránh kích thích thêm nữa.
“Để tránh ông kích động trở , vẫn bàn bạc gì với ông .” Hầu phu nhân rưng rưng tiếp tục :
“Sau chuyện , cũng nghĩ thông . Không Dương Tam nương tử, thì cũng sẽ một nữ lang nào khác thôi, suy cho cùng cũng chẳng khác gì. Thà là nhặt lấy một sẵn . Ít nhất thì… Dương Tam nương tử nhà đẻ ai cả, cũng chẳng tranh giành gì…”
Bà chỉ danh phận Hầu phu nhân, những chuyện khác đều định can dự nữa.
Phùng Vận ánh lệ lấp lánh trong mắt bà , cảm thấy bà thật sự nghĩ thông một trận bệnh thập tử nhất sinh của Tuyên Bình hầu, lòng cũng nguội lạnh.
…
Phùng Vận đặt chén xuống, nhàn nhạt hỏi :
“Vậy Hầu phu nhân từng nghĩ đến… nếu hài tử đó thật sự của Tuyên Bình hầu thì ?”
380- Cẩn thận định kế.
Hầu phu nhân ngẩn .
Sao thể chứ?
“Hôm đó chính mắt thấy ông đêm khuya hẹn gặp Dương Tam nương tử…”
Xe ngựa dừng ngay cửa, tiện nhân còn tự tay đón ông .
Dù bà tận mắt thấy hai họ lăn lên giường, nhưng nửa đêm nửa hôm, nam nữ độc gặp gỡ, còn làm chuyện gì khác?
Hầu phu nhân buột miệng, thấy Phùng Vận lên tiếng mới giật nhận lỡ lời, đành gượng hai tiếng: “Làm Vương phi chê .”
Vì giữ giọt m.á.u nối dõi cho phu quân, bà đúng là nhẫn nhịn ít.
Phùng Vận khẽ cong khóe môi, khẳng định cũng chẳng phủ định, chỉ nhẹ giọng :
“Ta hiểu ý của Hầu phu nhân. Phu nhân cứ về , chờ phủ Thứ sử kết luận rõ ràng, tiếp cũng muộn. Hơn nữa, chuyện hệ trọng thế , phu nhân vẫn nên suy xét kỹ lưỡng, hãy đưa quyết định c.uối cùng.”
Thao Dang
Hầu phu nhân nàng nửa dỗ nửa khuyên mà rưng rưng rời .
Phùng Vận bóng dáng bà rầu rĩ rời khỏi, trong lòng nên thương hại, đồng cảm là trách mắng một câu vô dụng.
Tiễn khách xong, lúc nàng nhà thì thấy Tiền Tam Ngưu đang ôm khinh giáp của Bùi Quyết tới.
Nàng hỏi: “Đại vương định ngoài?”
Tiền Tam Ngưu nàng, hành lễ đáp: “Đại vương … dạo một chuyến đến núi Tú Phong.”
Phùng Vận đón lấy áo giáp từ tay .
“Ngươi lui xuống .”
Tiền Tam Ngưu vái chào lui .
Khi Phùng Vận bưng áo bước phòng, Bùi Quyết mới tắm xong, tóc còn nhỏ nước, kịp vắt khô. Tấm trung y trắng tinh khôi xộc xệch, lộ một phần n.g.ự.c rắn chắc.
Trong đầu nàng vẫn còn hình ảnh Hầu phu nhân sắp mà nổi, tâm trí phần thất thần, cũng gì, chỉ lặng lẽ bước đến giúp y phục.
Bùi Quyết nhận tâm trạng nàng điều khác thường.
“Không vui ?”
Phùng Vận ngẩng đầu lên: “Không .”
Bùi Quyết mím môi, mặc cho nàng giúp khoác áo giáp nhẹ. Đến khi y phục đúng chỗ, mới dùng sức vung vẩy cánh tay, ưỡn thẳng lưng :
“Nàng xem, thương thế của khỏi hẳn .”
Phùng Vận khẽ “ừ” một tiếng, cúi đầu giúp chỉnh đai lưng, vẻ mặt phần trầm lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -