Nàng chằm chằm nha : “Ngươi tận mắt thấy và Tuyên Bình hầu hành vi xằng bậy nào ?”
Nha cúi đầu, ánh mắt của bao , cắn môi , nhẹ nhàng lắc đầu.
“Mỗi Tuyên Bình hầu đến, Tam nương tử đều sai nô tỳ chỗ khác thật xa, nô tỳ chẳng thấy gì cả…”
Không thấy gì, thể tận mắt thấy chuyện xằng bậy?
mà… chuyện trong phòng, chủ tử nào để nha ở gần?
Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dần hạ xuống, dừng nơi bụng của Dương Lệnh Hương.
“Ngươi phủ nhận, bản c.ung hỏi: Tuyên Bình hầu tìm đến ngươi giữa đêm khuya là vì chuyện gì? Chẳng lẽ nửa đêm mát mẻ, cùng ngâm thơ đối câu?”
Mặt Dương Lệnh Hương trắng bệch, môi mấp máy, khẽ khổ: “Th.i.ế.p hôm nay gì cũng ai tin nữa, nếu … chỉ còn cách lấy cái c.h.ế.t để tỏ lòng ngay thẳng.”
Lời còn dứt, nàng bỗng nhân lúc ai phòng , đầu lao thẳng cột cửa.
Nếu , nàng đến nỗi buông lỏng phòng , để mặc nàng mưu tính đến bước ?
Song những lời , bằng chứng, nàng thể .
Chỉ thể một tiếng “cầu xin tha mạng”, ngầm chỉ về phía Phùng Vận…
“Là th.i.ế.p mắt tròng, đắc tội với Vương phi. Là th.i.ế.p vọng tưởng si mê, ở bên biểu ca, làm một tiểu th.i.ế.p…”
Cơ thể nàng lảo đảo, như sắp ngã, trông yếu đuối đến cực điểm.
lời từng câu, từng chữ, đều đang ám chỉ Phùng Vận giăng bẫy hãm hại nàng .
“Dù Vương phi trách cứ, oán hận th.i.ế.p cũng đành, nhưng thể độc ác như , ép th.i.ế.p chỗ c.h.ế.t…”
Đổi là khác, vu vạ thế sớm nổi giận.
Phùng Vận bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt mỉm .
“Tam nương tử đang mang thai, nghĩ ngợi linh tinh cũng là chuyện dễ hiểu.”
Nàng về phía Trưởng công chúa đang mím môi im lặng, nhẹ nhàng cúi thi lễ.
“Mọi việc, xin để Trưởng công chúa định đoạt.”
Dáng vẻ nàng khiêm c.ung.
Đó là nể mặt Trưởng công chúa…
Cũng là cho một cơ hội.
Dù gì bên ngoài cũng đồn rằng vị Tuyên Bình hầu từng là khách trong màn của Trưởng công chúa.
Với tính khí kiêu ngạo cứng rắn như bà , dẫu là cần nữa, nhưng nếu kẻ khác nhúng tay , nhất là là một tiện nhân như , thì trong lòng chắc chắn cũng sẽ dễ chịu.
“Vương phi chịu uất ức .” Trưởng công chúa sắc mặt dần trầm xuống.
Từ đến Trường Môn thăm Bùi Quyết mà chặn ngoài cửa, bà vốn bất mãn với phu thê Bùi Quyết và Phùng Vận.
ở địa vị của bà , hiểu rõ một điều: làm tùy thời thế.
Huống chi tiện nhân dây dưa mờ ám với Khúc c.ung, cái lão già cũng chỉ vì né tránh trách nhiệm mà lăn đùng giả c.h.ế.t. Dù thật sự nàng tư tình với Khúc c.ung, thì để tránh tích oán thêm với Bùi Quyết, bà cũng nên về phía Phùng Vận.
“Người .”
Trưởng công chúa nét mặt nhàn nhạt.
Bộ dạng xử sự công bằng, lộ hỉ nộ, càng chẳng mang theo nửa phần tư tình.
“Dương thị quấy rối phủ Thứ sử, ác ý vu cáo, cố ý chịu khai kẻ chủ mưu, tội càng thêm nặng. Bản c.ung niệm tình nàng đang mang thai, kéo xuống, tạm giam địa lao, đợi điều tra rõ ràng mới định đoạt.”
Rất công bằng hợp lý.
địa lao âm u ẩm thấp…
Các vị phu nhân, quý nữ mặt chỉ thôi cũng thấy lạnh cả sống lưng, thầm vì Dương Lệnh Hương mà toát mồ hôi.
Dương Lệnh Hương vốn mang thai, thêm đả kích như thế, đợi Trưởng công chúa dứt lời, cả như tờ giấy mỏng, nghiêng ngả đổ xuống.
Lại là Tiểu Mãn nhanh tay đỡ lấy.
Dương Lệnh Hương ngã cánh tay rắn chắc của nàng .
nàng thà Tiểu Mãn đừng đỡ lấy…
Đập c.h.ế.t cột cửa còn hơn chịu muôn ánh mắt lột da lóc thịt .
“Con ơi là con, nghịch tử!” Hà phu nhân bật , giận đau lòng.
“Phụ mẫu con đều mất, còn sợ ai mà dám ? Rốt c.uộc ngọc bội là từ , tờ giấy ai ? Mau mau rõ ràng thôi.”
Dương Lệnh Hương tiếng Hà phu nhân, lòng đau như cắt.