Ở nơi không có người ngoài, nàng rất ít câu nệ lễ tiết, đem hết thảy tình mẫu tử không nơi gửi gắm dành cho Khúc nhi, trao hết cho hài tử không nương này.
Nguyên Thượng Ất gật đầu, “Rất thích.”
Thích đến mức cậu chỉ mong không phải quay về Dưỡng Tâm Trai nữa.
Từ nay về sau cứ đi theo Ung Hoài Vương phi là được rồi…
Nhưng cậu không dám nói ra.
Lý lẽ không cho phép.
Phùng Vận đích thân gắp thức ăn cho cậu, “Về sau muốn ăn gì, cứ nói với ta, ta nhất định nghĩ cách làm cho A Nguyên.”
Nguyên Thượng Ất nhìn món ngó sen xào giòn giòn trong bát, sống mũi chợt cay xè.
Thao Dang
“Nương… tử…”
Cậu chưa từng gọi một tiếng “nương”.
Rất muốn gọi.
Nhưng không dám.
Trước kia được Đoan thái phi nuôi, nàng ta chưa từng dám tự xưng là nương của cậu; sau này Lý Tang Nhược vì muốn hạ thấp thân phận Nguyên Thượng Ất, bắt cậu làm lễ trọng, chính thức được quá tự cho Đoan thái phi, cậu cũng chỉ gọi một tiếng “mẫu thân”.
Đoan thái phi đối với cậu cũng tốt.
Có yêu, có sợ.
Giữa họ là một đoạn tình cảm phức tạp.
Trước kia Nguyên Thượng Ất không phân biệt được, giờ có đối chiếu rồi mới hiểu rõ…
Yêu cũng có nhiều loại.
“Sao vậy?” Phùng Vận thấy tiểu hài tử cứ nhìn mình, đôi mắt long lanh, dần dần đỏ hoe, không khỏi sửng sốt.
“Sao lại muốn khóc rồi?”
Nguyên Thượng Ất nuốt ngụm cơm trong miệng xuống.
“Nương tử đối với ta thật tốt.”
Phùng Vận bật cười, “Cho ngài ăn chút đồ là thấy tốt rồi? Ngốc, đừng dễ dàng tin người.”
Nguyên Thượng Ất lắc đầu.
Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Phùng Vận càng thêm tha thiết, là thứ cảm tình chỉ hài tử mới dành cho mẫu thân, bám víu mà chẳng thể nói nên lời.
Phùng Vận nói: “Ăn đi, ngoan.”
Một lớn một nhỏ, cùng nhau hưởng dụng bữa cơm ngó sen đầu tiên của mùa hè năm nay.
Vừa ăn, vừa trò chuyện rất nhiều.
Đến khi rời đi, Phùng Vận đưa Nguyên Thượng Ất về Dưỡng Tâm Trai, nhìn thấy trong mắt cậu ánh lên vẻ luyến tiếc không nỡ, trong lòng nàng cũng dâng lên một tia xót xa.
“Ta ở ngay bên kia…”
Nàng chỉ vào vị trí phòng ngủ của mình, mỉm cười nói:
“Có chuyện gì, ngài chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ nghe thấy.”
Gương mặt nhỏ của Nguyên Thượng Ất liền rạng rỡ hẳn lên.
“Rất gần.”
“Ừ, rất gần.” Phùng Vận cúi người, xoa đầu cậu, “Ta ở bên A Nguyên, sẽ bảo vệ ngài.”
Nguyên Thượng Ất nhẹ gật đầu, hai tay chắp lại, hướng nàng chấp tay hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài cổng viện, Lâm nữ sử đứng trong bóng râm của tàng hoa, nhìn một màn kia, khẽ hừ một tiếng, rồi mới thay bằng nụ cười, bước ra nghênh đón Hoàng đế.
…
Phùng Vận ở lại Dưỡng Tâm Trai một lát, sau đó gọi A Lâu, cùng đi sang Vân Trang.
Hôm nay, rõ ràng là Thuần Vu Diễm muốn ăn cơm ở Trường Môn, Phùng Vận không giữ y lại, là không muốn để y vịn cớ, khỏi tính tiền cơm của Ngao Tử.
Một là một, hai là hai.
Phùng Vận không thích chiếm tiện nghi của người khác.
Lên đường sang Vân Trang, nàng còn bảo Tiểu Mãn mang theo một giỏ ngó sen.
Đó là phần nàng cố ý để dành cho vị hàng xóm sát vách này.
Sao trời như rắc, trăng sáng như nước.
Thuần Vu Diễm lười biếng tựa nghiêng bên cửa sổ, một chân dài cong lên, tay cầm hồ rượu, thấy Phùng Vận dẫn người vào trang mới khẽ cười, khịt khịt mũi kéo cổ áo xuống.
Vân Trang kiến trúc tinh xảo, y ngồi bên cửa sổ có thể thấy rõ lối nhỏ từ Trường Môn sang, nhưng để đến được trang viện, Phùng Vận phải mất một lúc mới đến nơi.
Vì thế, đoạn đường này, hôm nay trong lòng Thuần Vu Diễm lại thấy dài lê thê…
Tựa như đã chờ thật lâu, y mới nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo.
Người lên tiếng là Hướng Trung.
“Thế tử gia, Vương phi tới phủ, nói muốn trả tiền cơm cho Ngao Tử. Vậy… nên xử lý thế nào?”