Sau khi Ngao Thất được thăng làm tướng quân thống lĩnh Xích Giáp quân, hắn chuyển đến ở nơi này.
Trước khi Bùi Quyết đến, Ngao Thất đã quỳ dưới mái hiên lạnh như băng hơn một canh giờ. Gia nhân, thị vệ, tiểu đồng trong phủ đều đã được cho lui ra ngoài viện.
Ngao Chính mất hết thể diện, không ngừng hướng về phía Bùi Quyết mà oán trách:
“Nói rồi, mắng rồi, lý lẽ cũng giảng hết rồi, mà nó sống c.h.ế.t không chịu nghe, cứ nhất quyết đòi từ hôn!”
Ngao Chính giận đến nỗi tóc gần như bạc trắng.
“Năm xưa chúng ta cưới thê tử, có kén chọn được gì đâu? Chẳng qua là phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, song thân bảo cưới ai thì cưới người ấy, đến lượt bọn tiểu tử vậy mà đòi làm chủ?”
Ngao Thất quỳ trên mặt đất, lưng vẫn thẳng tắp.
Hắn không nhìn phụ thân mình, mà nhìn thẳng vào Bùi Quyết đang trầm mặc ngồi đó.
“A cữu, người có nghe không? Phụ thân con đối với chuyện năm xưa cưới mẫu thân con, vẫn canh cánh trong lòng lắm đấy!”
“Ngươi…” Khoé miệng Ngao Chính giật mạnh hai cái, ánh mắt như bốc hỏa, “Thằng nhãi ranh, bản lĩnh gì cũng chẳng thấy, chỉ có tài ly gián là giỏi!”
Ngao Thất giọng trầm, “Vậy phụ thân nạp th.i.ế.p để làm gì?”
Ngao Chính mặt mũi đỏ gay, đập bàn “đoàng” một tiếng.
Tiếng vang mạnh đến nỗi như làm dầm cột trong phòng cũng rung lên theo.
“Quỳ mà cũng không khiến ngươi phục được, đúng không? Có phải ngứa da rồi, muốn ta đem gia pháp ra dạy dỗ?”
Ngao Thất từ nhỏ được cưng chiều, ký ức bị đánh đòn đã từ thời hài tử xa lắc.
Mẫu thân hắn trong nhà lại là người mạnh mẽ, khiến hắn cũng không quá sợ phụ thân.
“Cứ việc. Phụ thân đánh c.h.ế.t con đi, để mẫu thân con đau lòng, phụ thân hả dạ thì tốt.”
Cố tình nói ngay chỗ đau!
Tiểu tử c.h.ế.t tiệt này đúng là muốn chọc ông ta tức c.h.ế.t.
Ngao Chính m.á.u huyết nghịch dòng, nghẹn đến gần ngất.
Chỉ tay vào Ngao Thất, miệng ông ta cũng lệch sang một bên vì giận.
“Ngươi là A cữu của hắn, ngươi không mau dạy dỗ hắn một trận?”
Dưới ánh trăng, Bùi Quyết mím môi c.h.ặ.t, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai phụ tử, đôi con ngươi tối sâu đến mức khó lường, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Một lúc sau, hắn nói: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Phải một hồi lâu Ngao Chính mới phản ứng lại, hóa ra là nói với ông ta.
“Được.” Ông ta chậm rãi đứng dậy, chỉ tay vào Ngao Thất, hừ mạnh một tiếng.
“Ngươi dạy dỗ lại tên tiểu tử ranh con này đi. Nó không biết trời cao đất dày, tưởng làm tướng quân rồi thì có thể không nghe lời phụ mẫu nữa à? Chuyện hôn sự là chuyện lớn, sao có thể đem ra làm trò đùa. Nói không cưới là không cưới được sao?”
Ngao Thất ngẩng đầu, ánh mắt đỏ au nhìn lại:
“Phụ thân bảo A cữu dạy con, sợ là tìm nhầm người rồi.”
Ngao Chính lại định trợn mắt mắng, thì nghe hắn nói tiếp:
“Con học từ A cữu cả đấy.”
Ngao Chính tức đến gan ruột co thắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu người ta thật sự có thể tức c.h.ế.t, thì ông ta đã sớm bị thằng nghịch tử này chọc cho đi đời nhà ma rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, lời hắn nói... cũng chẳng sai.
Lúc trước, Bùi Quyết cưới thê tử ở Tịnh Châu, đúng là cũng hơi hoang đường.
Bùi phụ dù tàn phế chứ chưa c.h.ế.t, làm gì có chuyện không bẩm báo với phụ thân mà đã cưới thê tử bên ngoài?
Vậy mà nhạc phụ (cha của Bùi Quyết cũng là cha vợ của Ngô Chính) biết chuyện lại chẳng nói gì.
Lần này nghe tin Bùi Quyết đến Tín Châu, còn cố ý nhờ ông ta mang theo sính lễ, nói là để chuẩn bị cho hôn lễ của nhi tử…
Nhi tử thì hoang đường, mà phụ thân cũng chẳng khá gì.
Trong mắt Ngao Chính, quan hệ giữa phụ tử Bùi gia xưa nay vốn đã rất kỳ lạ, bề ngoài lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng thân thiết bằng cái tên tiểu tổ tông nhà mình. Thế nhưng, hễ đụng đến chuyện lo toan cho nhau thì chẳng ai chậm trễ nửa phần.
Ông ta cũng chẳng rõ rốt c.uộc như vậy là tốt hay xấu, tóm lại lão nhạc phụ Bùi gia đã nhận Phùng Thập Nhị nương làm con dâu rồi.
Vậy thì tên tiểu tổ tông nhà ông ta, cái đồ quỷ con nghịch ngợm ấy, cũng nên tuyệt hẳn cái tâm tư kia mới phải.
Đó là cữu mẫu ruột thịt đấy.
Thao Dang
Làm sao mà hắn có thể vô lễ như thế?
Ngao Chính đã nói đủ điều, dỗ ngọt có, trách mắng có, mà hắn lại càng làm tới.
Không nhắc một chữ về Phùng Thập Nhị nương, cũng không chịu thừa nhận là vì nàng ta, nhưng lại cứ nhất định không chịu cưới thê tử.
Không lấy người Thôi gia cũng được, vậy đổi sang nhà khác thì sao?
Cũng không. Một người cũng không cưới.
Ngao Chính thở dài nặng nề, đi ra ngoài viện.
Bùi Quyết nhìn Ngao Thất vẫn đang quỳ gối cứng đầu trên nền gạch lạnh, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Vì sao lại từ hôn?”
Ngao Thất ngẩng đầu, cổ ưỡn thẳng:
“Không muốn cưới thì không cưới.”
Giọng Bùi Quyết lạnh lùng: “Ta nhớ khi ngươi rời kinh, chuyện hôn sự này đã được định rồi.”
“Chưa.” Ngao Thất ngẩng đầu, “Lúc đó chỉ mới đang bàn.”
“Ngươi không phản đối.”
“Bây giờ thì ta đang phản đối.” Ánh mắt đen lay láy của Ngao Thất đối diện với Bùi Quyết, giọng khàn khàn, có phần mất khí thế, không còn cứng rắn như lúc đối đáp với Ngao Chính. Dù sao thì… chuyện liên quan đến Phùng Vận, hắn cũng chẳng được quang minh chính đại gì cho lắm.
“A cữu… người giúp ta nói với phụ thân một tiếng được không?”
Bùi Quyết không đổi sắc mặt, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Ngao Thất mắt đỏ hoe, “Ta còn trẻ, chưa muốn thành thân sớm. Ta muốn được như A cữu, lập công danh rồi mới nói chuyện hôn nhân.”
Hắn nói với vẻ đường hoàng chính khí, đến mức Bùi Quyết cũng đặt chén trà xuống.
“Ngươi từ hôn, chỉ là vì còn trẻ?”
Trong lòng Ngao Thất có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng.
“Ta tưởng… A cữu sẽ đứng về phía ta, sẽ hiểu cho ta.”
Bùi Quyết không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Ngao Thất nói tiếp: “Nếu như… nếu như ngoại tổ không cho người cưới Phùng Thập Nhị nương, mà ép người cưới nữ lang của một thế gia ở kinh thành, chỉ vì môn đăng hộ đối, vì hưng thịnh dòng tộc, để người thành thân với một cô nương xa lạ, chung sống cả đời… người chịu không?”