“Tào lang đây là đang oán trách Thái hậu, để ngươi chờ lâu?”
La Đỉnh đụng phải ánh mắt kia, biết mình đã lỡ lời, vội cúi đầu:
“Ty chức lỗ mãng, lỗ mãng rồi.”
Gượng gạo cười mấy tiếng rồi ngậm miệng không dám nói thêm.
Trong khi văn võ bá quan vẫn đang đứng dưới gió lạnh chờ đợi Thái hậu giá lâm thì Lý Tang Nhược trên thuyền lại đang nôn đến hoa cả mắt.
Nàng ta vốn đã tâm phiền khí uất, nay lại thêm thuyền lắc qua lắc lại, càng khiến khó chịu đến cực độ, nôn thốc nôn tháo, chẳng còn chút khí chất thái hậu, tóc tai rối loạn, lớp trang điểm cũng lem nhem.
Sau khi súc miệng rửa mặt, nhìn bóng mình tiều tụy trong gương đồng, nàng ta không cam lòng cứ thế mà đi gặp Bùi Quyết. Nhất định phải để c.ung nữ mở rương hành lý, thay y phục, búi tóc lại, trang điểm đàng hoàng, tô thêm lớp phấn son cho khuôn mặt có thần sắc hơn chút.
Hơn một năm trời xa cách.
Nàng ta không muốn lần đầu gặp lại, hắn đã thấy mình chật vật thảm hại như thế.
Nàng ta từng tưởng tượng rất nhiều về khoảnh khắc xuất hiện trước mặt hắn, phải thật diễm lệ, thật quý phái, không thể để mọi cố gắng đổ xuống sông.
Vì vậy, cả vạn người chờ dưới bến, còn Thái hậu thì... vẫn đang chỉnh trang.
Mất trọn nửa canh giờ, Lý Tang Nhược mới chậm rãi bước ra từ khoang thuyền, trang sức leng keng, chuỗi ngọc sáng rực, chu sa điểm giữa trán theo gió nhẹ đung đưa, ánh lên sắc lam lấp lánh. Một lớp phấn dày phủ trên làn da trắng nõn, tóc búi tinh tươm, váy áo quý phái, đầy khí chất tôn quý rực rỡ, dưới sự dìu đỡ của hai c.ung nữ, một thái giám dẫn đường, trận thế không hề nhỏ.
Chúng thần đồng loạt hô vang:
“c.ung nghênh Thái hậu giá lâm!”
“Thái hậu kim an!”
Lý Tang Nhược đứng trên cao, ánh mắt uy nghi nhìn xuống đám người, khẽ nâng tay:
“Chư khanh bình thân.”
Ánh mắt nàng ta lập tức khóa c.h.ặ.t lên Bùi Quyết.
Hắn đứng giữa đám đông mà vẫn nổi bật vô cùng.
Không cần phải cố ý tìm, một ánh mắt đã thấy được hắn.
Gương mặt lạnh lùng, không biểu cảm, dáng người cao lớn, giữa một hàng võ tướng vốn đã cao to, hắn vẫn như một vị thần tướng, khoác giáp bạc, ánh thép lạnh lấp lánh, lặng lẽ đứng đó, tỏa ra khí thế áp bách cả thiên hạ.
Chỉ cần nhìn hắn, nàng ta đã cảm thấy chân như nhũn ra, tim như ngừng đập.
Ánh mắt chạm nhau, mặt nàng ta nóng ran, chỉ hận không thể nhào tới ngã vào lòng hắn, được hắn ôm, được hắn hôn…
Nàng ta muốn có được hắn đến điên c.uồng.
“Bùi ái khanh.”
Thanh âm mềm nhẹ ấy, mang theo sức ép kỳ dị, vang lên giữa gió lạnh.
Mọi ánh mắt đều lập tức đổ dồn về phía Bùi Quyết.
Hai lần kháng chỉ, tội này đủ để c.h.é.m đầu rồi.
Giờ Thái hậu gọi đích danh, hẳn không có chuyện gì hay ho.
Có người lo lắng, cũng có kẻ hả hê.
Nhưng không ngờ, giọng điệu của Lý Tang Nhược chẳng hề trách cứ, thậm chí không giống đang chất vấn. Ngược lại, như chứa niềm vui mừng sau thời gian dài xa cách, xen cả vài phần xúc động ngầm.
“Ngươi lại đây.”
227- Người tệ, chuyện tệ.
Sau hơn một năm xa cách, Lý Tang Nhược nhung nhớ khôn nguôi. Nhìn thấy dáng người cao lớn ấy chống kiếm đi ra, nàng ta lập tức xao động.
Tất cả quan viên trên bến đều chăm chú nhìn về phía Bùi Quyết.
Thế nhưng, hắn chỉ bước lên hai ba bước, rồi dừng lại, chắp tay thi lễ:
“Thỉnh Thái hậu chỉ thị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lý Tang Nhược không hài lòng vì khoảng cách ấy, khẽ bĩu môi, nhẹ vuốt áo choàng.
“Bùi ái khanh, lại gần một chút nghe chỉ.”
Bùi Quyết c.ung kính:
“Vi thần mang theo binh khí, không dám vô lễ làm kinh động điện hạ.”
Lý Tang Nhược nghẹn họng.
Hắn… sợ khí kiếm trên người mình sẽ “xung phạm Thánh thể”?
Không phải hắn đang cố tình giữ khoảng cách đó sao?
Vẫn sợ tiện phụ trong phòng hắn không vui sao?
"Không sao." Nàng ta nghĩ nghĩ, trước mặt nhiều đại thần thế này, cũng không tiện làm trái quy củ, bèn nói: "Ngươi giải trừ binh khí, lại gần thì được."
Bùi Quyết trầm mặc chốc lát: "Thứ cho mạt tướng không thể tuân mệnh."
Đám người xung quanh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay trước mặt bao nhiêu thần tử, Bùi Quyết cũng dám công khai kháng mệnh?
Trời u ám nặng nề, xung quanh lạnh lẽo như băng.
Sắc mặt Lý Tang Nhược khó coi, giọng nói cũng lạnh lùng hơn vài phần.
"Lời của Ai gia, giờ không còn hiệu nghiệm sao?"
"Điện hạ." Bùi Quyết nói: "Chiến sự vừa qua, Tín Châu thành chưa yên, giặc cướp hoành hành, thế lực hung tàn. Toàn quân Bắc Ung không dám cởi chiến giáp, không rời binh khí, chẳng thể lơ là, mong điện hạ thứ lỗi."
Lý Tang Nhược nhìn hắn, trong lòng như bị thắt lại, thoáng một nỗi trống trải lạ thường.
Hắn nói rất có lý, nhưng toàn là cớ cả.
Không cởi giáp, vậy mà vẫn cưới thê tử được.
Không rời binh khí, vậy mà lại có thể làm chuyện hoang đường với nữ nhân như Phùng Thập Nhị nương?
Bùi lang à...
Sao lại vừa lãnh đạm vừa khiến người ta động lòng đến thế?
Lý Tang Nhược lặng lẽ nhìn hắn một lát, rồi đổi giọng sang ung dung, đoan trang.
"Đại tướng quân trung dũng, là lương thần của quốc gia."
Chúng thần rối rít phụ họa.
Thao Dang
Lý Tang Nhược cụp mắt, phẩy tay.
"Ngự giá đến Cù Dự."
Cù Dự là một tiểu đảo nằm bên dòng sông, ba mặt giáp nước, phong cảnh thanh nhã. Chính là nơi gọi là hành c.ung, được sắp đặt tạm thời để nghênh giá Lý Tang Nhược. Cũng giống biệt viện An Độ, vốn chỉ là một tư trạch hoa lệ, được triều đình trưng dụng.
Tống Thọ An và Vệ Tranh lần lượt tới nơi, là để xử lý công việc này.
Giờ ngọ đã qua, gió rét lại càng thêm dữ dội.
Trên con đường lát đá xanh bằng phẳng bên ngoài Cù Dự, xe ngựa của Lý Tang Nhược lăn bánh chầm chậm, chúng thần đi theo trước sau hộ giá.
Giữa tiếng bánh xe lộc cộc, Lý Tang Nhược ngồi trong xe, cách một lớp màn sa, nhìn bóng lưng cao ngất đang cưỡi trên lưng con Đạp Tuyết phía trước, gợn sóng trong lòng nàng ta cứ thế lan rộng từng vòng một.
Bao năm khát vọng, như thể dồn cả vào khoảnh khắc này.
Nàng ta có thể nhìn thấy Bùi Quyết ngoài xe, nhưng Bùi Quyết không thấy nàng ta.
Khung cảnh ấy khiến nàng ta nhớ đến lần đầu gặp Bùi Quyết.
Năm ấy hắn mười sáu, nàng ta mười lăm.
Hắn ở thao trường vung vẩy mồ hôi như mưa, còn nàng ta cũng như lúc này, ngồi sau một tầng màn sa, ngắm hắn cầm trường thương, múa giữa nắng gắt, mạnh mẽ như hổ báo. Cơ bắp toàn thân như sống dậy, c.uồn c.uộn phô bày sức mạnh đầy xấu hổ, khi vung đao, giơ chân, phần dưới thắt lưng bó c.h.ặ.t càng thêm nổi bật, phồng lên cả một mảng lớn, đến nỗi bộ y phục rộng rãi kia cũng không thể che giấu, so với ai cũng dễ thấy hơn cả.
Thực ra lúc đó nàng ta đã biết hắn không phải dạng bình thường, là loại lang quân mà mấy khuê nữ thường hay nói – thiên tư trác tuyệt.