Hắn không tin, chất vấn nàng vì sao hắn đối với nàng tốt như vậy, vì sao nàng lại không biết điều?
"Điện hạ đã trưởng thành, hành sự cũng nên giữ chút chừng mực, tránh mang tiếng xấu."
Nguyên Ương không muốn nói thêm, đúng như nàng từng nói với Nguyên Thanh—
Bỏ đi thôi…
"Phụ hoàng cướp nữ nhân của con trai, không sợ bị thiên hạ cười chê, còn Cô thì…"
Chát!
Nguyên Ương tát hắn một cái.
Tiểu Thái công công sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, mồ hôi vã như mưa.
Hắn cảm thấy Nguyên Ương bây giờ hoàn toàn không giống người mà hắn từng quen.
Sao nàng lại dám… sao lại dám làm vậy chứ?
"Điện hạ xin cẩn ngôn."
Nguyên Ương nghiêm mặt nói.
Phó Hằng không thể tin nổi, Nguyên Ương lại dám ra tay với hắn.
"Trong lòng nàng rõ ràng có ta, sao lại có thể thay lòng đổi dạ? Chẳng lẽ là vì ta sắp cưới Thái tử phi, nên nàng ghen tuông?"
"Ngài thật nực cười. Trong mắt điện hạ, ta từ đầu đến cuối chưa từng là một con người, chỉ là một nô tỳ, gọi thì đến, đuổi thì đi. Ngài đau lòng, phẫn nộ, có đáng không?"
Phó Hằng lắc đầu:
"Ta chưa từng xem nàng như vậy… Ta rất xem trọng nàng."
Nguyên Ương khẽ cười, nụ cười đầy chua xót:
"Điện hạ là Thái tử, ngài nghĩ thế nào cũng đúng cả. Ngài muốn ai phục vụ ngài cũng đều là điều nên làm. Nhưng giờ đây, điện hạ đòi hỏi quá nhiều rồi."
Ngươi có thể đòi sự trung thành từ thần tử, nhưng không thể cưỡng cầu sự chân tình.
Chân tình là thứ không thể bắt ép.
Nguyên Ương không nán lại thêm, chào Hoàng hậu rồi sớm quay về cung.
Nàng đi rồi, Phó Hằng như kẻ mất hồn, lẩm bẩm không ngừng.
Hoàng hậu giật mình, tự mình đưa hắn về phủ Thái tử.