Từ khi hiểu được tham vọng của ta, nàng không còn gọi ta là thái tử phi nữa. Ta nhẹ nắm tay nàng, tràn đầy phấn khích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Tiểu Diệp, tối nay sợ rằng là một đêm không ngủ.
Đến giờ Sửu ba khắc, tiếng chuông trong cung vang lên.
Không nhiều không ít bốn mươi lăm tiếng.
Hoàng đế băng hà, cả nước tang trắng.
Khi ta và tướng quân đến hoàng cung, trời đã tờ mờ sáng.
Thái tử và người của tam hoàng tử vẫn đang giằng co.
Ngựa tiến vào cung môn như vào chốn không người.
Khắp nơi là xác c.h.ế.t và m.á.u tươi, tất cả đều kể lại sự thảm khốc của cuộc biến cung.
Trước điện Trọng Đức, tiếng hò hét g.i.ế.c chóc vẫn không ngừng.
Ta hành lễ với tướng quân, lùi về phía sau, chuyện c.h.é.m g.i.ế.c này cứ để người có chuyên môn làm.
Chưa đầy nửa canh giờ, người của thái tử và tam hoàng tử bị chế ngự.
Mai Thu Hương lại một lần nữa quỳ rạp dưới chân ta.
Bây giờ, nàng không còn sự quý phái như mấy ngày trước, mắt đỏ ngầu chất vấn ta.
- Mai Nhất Chi, tại sao lại là ngươi, tam hoàng tử đâu?
Tiểu Diệp khó chịu kéo ta lùi hai bước, không vui nói:
- Tiểu thư nên tránh xa nàng ta, nàng ta không bao giờ có ý tốt.
Mai Thu Hương làm như không nghe thấy, ánh mắt trống rỗng, giận dữ vô vọng:
- Tại sao vận may của ngươi lại tốt như vậy? Mai Nhất Chi, tại sao ngươi không c.h.ế.t đi? Ta mới là người nên làm hoàng hậu! Ta mới là người đáng được làm người phụ nữ tôn quý nhất Đại Khánh! Ngươi dựa vào đâu! Rõ ràng ta đã chọn tam hoàng tử, lần này tại sao vẫn là ngươi thắng?
Hôm nay tâm trạng ta tốt, hiếm khi kiên nhẫn, ngồi xuống giải thích cho nàng:
- Muội muội ngu ngốc của ta, từ đầu ngươi đã sai rồi, dù ta chọn ai, ta cũng sẽ thắng. Bởi vì dù là kiếp trước hay kiếp này, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc gửi gắm vinh quang và hoài bão của mình vào người khác. Những điều này ngươi sẽ không hiểu.