Viên quan canh kho lương không quỳ xuống tiếp chỉ, hắn nhìn thánh chỉ trong tay nàng với vẻ mặt phức tạp vô cùng.
“Công chúa có điều không biết, hôm nay bệ hạ mới hạ lệnh bảo hạ quan canh gác kho lương nghiêm ngặt, tuyệt đối không được mở kho.”
Mồ hôi lạnh đã lan khắp người.
Tống Nghệ Hề sững sờ tại chỗ, như rơi vào hố băng.
Phụ hoàng phòng bị đến mức này, quả nhiên là muốn ép Lâm Thụy Hiên không ch*t không được sao?!
Lẽ nào lần trùng sinh này của nàng, cũng không cách nào thay đổi được kết cục của kiếp trước? Nhưng vào đúng lúc này…
Lại nghe thấy giọng của viên quan canh giữ kho lương: “Người đâu! Mở kho lương!”
Cánh cửa kho lương bật mở trước mắt Tống Nghệ Hề, hạt thóc chất cao như núi hiện lên một màu vàng óng.
Tống Nghệ Hề ngơ ngác nhìn viên quan quản kho lương.
Nàng thấy viên quan kho lương đã chắp tay hành lễ với nàng, trên khuôn mặt tầm thường của hắn hiện lên một nụ cười mà Tống Nghệ Hề mãi mãi không thể quên được.
“Mặc dù hạ quan chỉ là một viên quan canh kho lương bé nhỏ, nhưng cũng biết hành động này của công chúa là để cứu nước! Lâm tướng quân ở tiền tuyến gi*t giặc bảo vệ nước nhà, hạ quan sao có thể tham sống sợ ch*t?”
Giọng nói của Tống Nghệ Hề khàn khàn: “Tự ý mở kho lương là tội nặng…”
Giọng nói của quan viên canh kho lương bình tĩnh đến đáng sợ: “Nếu có thể cứu nước Tống thoát khỏi nguy nan, hạ quan mất đi cái đầu này thì có làm sao?”
Cánh mũi Tống Nghệ Hề chua xót lạ thường.
Tống thị hồ đồ, vậy mà vẫn có hiền thần.
Đột nhiên, nàng trịnh trọng cúi hành lễ chân thành với viên quan canh kho lương: “Tống thị - Nghệ Hề, đa tạ đại nhân!”