Tối hội Tết, sân vận động ngập tràn ánh sáng và tiếng nhạc rộn ràng. Trong khi mọi người bận rộn chuẩn bị, tôi lại ở một mình trong phòng thay đồ, lặng lẽ sắp xếp trang phục biểu diễn. Tiếng cười nói ngoài kia như xa lạ.
Cửa mở. Phó Tranh bước vào, bộ vest xám ôm dáng làm nổi bật vóc người cao ráo, sáng sủa như bước ra từ một poster điện ảnh.
Nguyễn Thị Thu Hiền
“Tiểu Hạ, giúp tôi thắt cà vạt được không? Tôi sắp lên sân khấu rồi.”
Cậu ấy chìa ra một chiếc cà vạt xám khói, ánh mắt như thể đây là chuyện đương nhiên.
Tôi không ngẩng đầu, tay vẫn đếm trang phục: “Tôi không biết.”
“Giống thắt khăn quàng đỏ thôi mà.”
Phó Tranh ngồi xuống cạnh tôi, cố tình phớt lờ sự từ chối.
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Không lẽ hồi bé Phó Tranh không biết tự thắt khăn?”
Cậu ta nhún vai: “Hồi tiểu học có gia sư. Những chuyện nhỏ nhặt đó chưa từng phải làm.”
… Đúng kiểu tôi không ưa — giàu, lười và tự cho mình là trung tâm.
Tôi nhận lấy cà vạt, thao tác đơn giản, nhanh gọn. “Nhìn rõ chưa?”
“Đơn giản vậy ai mà nhớ.” Cậu ta đứng bật dậy, có vẻ mất kiên nhẫn. Nhưng vì vội vàng, chân lại đá vào tủ. Một tiếng “cộc” vang lên khô khốc.
“Đau lắm à?” Tôi khẽ hỏi, muốn nhịn cười cũng không được.
“Không đau.” Cậu ta cố gượng.
“Miệng cứng thật.”
Đúng lúc đó, cửa lại mở.
Tống Diễm xuất hiện.
Áo khoác đen, ánh mắt lạnh, dáng dựa vào khung cửa toát ra một vẻ lười nhác đầy ngạo nghễ. Không khí trong phòng như bị chặn đứng.
Phó Tranh khẽ huýt sáo, ném sang một câu trêu chọc: “Người miệng cứng hơn tôi đến rồi.”