Trúc Mã Thất Thủ

Chương 8



Tôi nhìn hai người, họ như đang đóng một bộ phim thần tượng vậy.

Tôi tốt bụng gọi cho họ một chiếc xe cứu thương.

Làm xong việc tốt, tôi quay người bỏ đi.

Hứa Triệt gọi tôi lại: "Ai bảo cậu đưa Mộng Chân đến đây?"

Tôi ư? Đưa cô ta đến sao? Là anh điếc rồi, hay tôi bị mất trí nhớ?

"Mộng Chân trước giờ rất nhát gan, cậu không biết sao?"

Lại bắt đầu rồi.

Họ cứ thích là diễn phim tình cảm, sao phải kéo tôi vào làm vai phản diện thế không biết.

Được rồi, dù sao cũng sắp đi du học rồi.

Thu Vũ Miên Miên

Hôm nay, tôi sẽ làm tốt vai phản diện của mình.

Tôi bước thẳng đến phía Thẩm Mộng Chân.

"Thịnh Hạ, cậu làm gì vậy?”

Tôi kéo Thẩm Mộng Chân ra khỏi vòng tay của Hứa Triệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhấn vào vết thương của cô ta.

Cô ta khóc dữ dội hơn.

Tôi cúi xuống gần cô ta, khom người lấy ra từ trong túi cô ta một bao t.h.u.ố.c lá và một chiếc bật lửa.

Ném xuống đất.

"Đây là cô gái ngoan mà cậu thích sao?"

"Nhát gan à?"

"Chắc cậu không biết, vừa rồi người đánh cậu, là anh em kết nghĩa cùng hút thuốc của cô ta đấy?”

Hứa Triệt nhìn thấy bao thuốc trên đất cũng ngẩn người.

Thẩm Mộng Chân liên tục lắc đầu, nói: "Không phải đâu, Hứa Triệt, không phải như vậy."

"Đây là do bọn họ nhét vào cho em, họ sợ hút thuốc bị thầy cô phát hiện, ép em cầm lấy..."

Lời nói dối của Thẩm Mộng Chân.

Hứa Triệt thích nghe.

Còn tôi thì không thích nghe.

Tôi bỏ tay vào túi, quay đi, để lại họ với một đống hỗn độn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com