“Hứa Triệt không biết nói sao? Cần cậu làm người phát ngôn à? Hơn nữa, nếu cậu quên, tôi có thể nhắc cậu rằng, tôi và Hứa Triệt đã quen nhau 1̣9 năm rồi. Tôi hiểu cậu ta hơn cậu đấy.”
Không phải thích cạnh khóe ngầm à?
Vậy thì tôi cũng chơi trò này.
Quả nhiên, vừa nghe đến chuyện tôi và Hứa Triệt là thanh mai trúc mã, ánh mắt Thẩm Mộng Chân tối sầm lại, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Cần phải đến mức đó không?
Tôi quay đầu thì thấy Hứa Triệt đang đứng trong bóng tối. Tôi giả vờ không thấy, tiếp tục bước đi.
Ánh mắt cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào cổ tôi, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Mộng Chân chạy tới, nói: “Em muốn thay anh xin lỗi Thịnh Hạ, nhưng không biết sao cậu ấy có vẻ giận dữ.”
Hứa Triệt thu ánh mắt về, nhéo má cô ta: “Nhiều chuyện quá.”
“Hả?” Thẩm Mộng Chân ngỡ mình nghe nhầm.
Hứa Triệt nhéo mạnh khiến cô ta thây hơi đau.
“Sau này đừng làm mấy chuyện dư thừa thế này nữa. Để em xin lỗi, cậu ta không xứng.”
Thẩm Mộng Chân thở phào, nhẹ nhõm nói: “Hứa Triệt, chỉ cần anh sống tốt, bảo em làm gì em cũng sẵn lòng.”
Hứa Triệt khẽ cười, kéo cô ta vào lòng.
06
Thẩm Mộng Chân lại đến tìm tôi.
Đúng là dai như đỉa.
“Thịnh Hạ, thứ bảy là sinh nhật tôi. Tôi mời cậu đến dự, cậu có đi không?”
Hứa Triệt lười biếng tựa vào khung cửa, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng cô ta.
Tôi từ chối ngay:
“Không rảnh.”
Là thật sự không rảnh.
Cuối tuần tôi phải học bù tiếng Anh, kỳ thi sắp tới rồi.
Hứa Triệt chặn tôi lại ngay cửa, không cho đi.
“Thịnh Hạ, bạn bè với nhau, cậu cần phải tuyệt tình thế sao?”
Tôi vẫn không muốn để ý đến cậu ta.
“Nếu cậu không đi, tôi sẽ nghĩ cậu vẫn còn tình cảm với tôi, là cậu đang ghen tị với Mộng Chân.”
Cậu ta muốn dùng phép khích tướng với tôi ư? Vô dụng thôi. Cậu ta nghĩ thế nào thì liên quan gì đến tôi.
“Cậu nghĩ sao thì nghĩ.”
Dù Hứa Triệt nói gì, tôi cũng không nhượng bộ.
Cậu ta vốn không phải người kiên nhẫn, vài từ cuối gần như nghiến qua kẽ răng: