Trúc Mã Sao Bằng Định Mệnh Trời Ban

Chương 6



Trong truyện vốn không có tình tiết này mà!

 

Nhưng mà, việc tôi – một nữ phụ độc ác – có thể tự thức tỉnh đã là một cái bug rồi.

 

Thêm đoạn cốt truyện mới chắc cũng không sao.

 

Nghĩ đến đây là lần đầu ra sân của Lục Tử An, tôi liền đến nhà thi đấu từ sớm để giành chỗ đẹp.

 

Vừa mới ngồi xuống, đã thấy Triệu Văn Vũ đi thẳng về phía tôi.

 

10.

 

Xem ra hôm nay vận may của tôi không tốt lắm.

 

Đang thầm rủa như vậy thì Triệu Văn Vũ đã đi đến trước mặt tôi.

 

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, vẻ đắc ý trong mắt gần như trào ra ngoài:

“Tống Hoan, để xem tôi thi đấu mà đến sớm vậy cơ à.”

 

Tôi trợn mắt, đáp trả đầy mỉa mai:

“Hôm nay đâu phải chỉ mình anh thi đấu, đừng tự luyến quá mức.”

 

Hắn cười khẩy một tiếng:

“Chẳng lẽ cô đến để xem cái tên mọt sách Lục Tử An kia thi đấu sao?”

 

Tôi vốn là người rất hay bênh người nhà.

 

Trong cơn tức giận, tôi mạnh miệng bênh vực Lục Tử An:

“Mọt sách cũng có thể thắng anh đấy!”

 

Sắc mặt hắn tối sầm lại, buông lời đầy khiêu khích:

“Hừ, tôi sẽ không để cậu ta chạm được vào quả bóng.”

 

Cảm giác hắn không phải đang nói đùa. Tôi bắt đầu hơi hối hận.

 

Đây là lần đầu Lục Tử An tham gia thi đấu.

 

Nếu thật sự bị Triệu Văn Vũ chơi ép, e là sẽ rất ảnh hưởng đến tinh thần.

 

Nửa tiếng sau, trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu.

 

Triệu Văn Vũ vừa vào sân đã không ngừng nhắm vào Lục Tử An.

 

Thế nhưng ngoài dự đoán, Lục Tử An hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

 

Anh ấy như một con cá linh hoạt, luồn lách trong đám đông mà không bị cản trở.

 

Đến áo của anh ấy, Triệu Văn Vũ còn chẳng chạm được.

 

Tôi xem mà m.á.u sôi sùng sục, dựa người vào lan can hét toáng lên:

“Cố lên Lục Tử An!”

 

Cả anh ấy và Triệu Văn Vũ đều đồng loạt quay về phía tôi.

 

Rõ ràng là cả hai đều nghe thấy.

 

Trận đấu kết thúc, Lục Tử An giành được MVP.

 

Tôi đi xuống khán đài, định chạy tới chúc mừng, thì bị Triệu Văn Vũ chặn lại giữa đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vẻ mặt hắn như bắt gian tại trận, giọng điệu như chồng cả hỏi vợ:

“Cô thích Lục Tử An à?”

 

Chưa kịp suy nghĩ, miệng tôi đã phản pháo:

“Bỏ qua gia thế, anh chẳng bằng anh ấy điểm nào. Tôi thay lòng đổi dạ chẳng phải chuyện bình thường sao?”

 

Mặt hắn đen sì như đáy nồi, lời nói cũng trở nên độc miệng:

“Chỉ cái đầu óc thi được hai trăm điểm như cô, cô nghĩ cậu ta thèm để mắt đến cô chắc?”

 

Hai trăm điểm là do cốt truyện sắp đặt chứ có phải tôi muốn đâu!

 

Tôi siết chặt nắm tay, lửa giận bốc lên ầm ầm.

 

Đúng lúc này, Lục Tử An gạt đám đông bước nhanh về phía tôi.

 

Tôi cứ tưởng anh ấy đến giải vây, còn thấp thỏm mong chờ một chút.

 

Kết quả, anh ấy chỉ liếc tôi nhạt nhẽo một cái, rồi đi thẳng.

 

Cảm giác cậu ấy không vui lắm.

 

Tôi hất mạnh Triệu Văn Vũ sang một bên, chạy vội đuổi theo.

 

11.

 

Lục Tử An có đôi chân dài.

 

Tôi phải vừa chạy vừa đi mới cố gắng theo kịp.

 

Nghĩ đến việc anh ấy không thích ồn ào, tôi cố tình đến một nơi vắng vẻ mới lên tiếng:

“Thầy Tiểu Lục, anh giận rồi à?”

 

Anh ấy không biểu lộ cảm xúc, đáp lại:

“Không có.”

 

Vừa dứt lời, anh ấy tăng tốc bước đi, như muốn bỏ xa tôi.

 

Tôi chuyển sang chạy nhanh, theo sát phía sau.

 

Giải quyết vấn đề ngay lập tức là nguyên tắc của tôi khi làm việc.

 

Lục Tử An muốn im lặng? Không dễ đâu.

 

Tuy nhiên, tôi cũng biết việc này không thể kéo dài lâu.

 

Sau một đoạn đường, tôi ngồi xổm xuống đất.

 

Để thu hút sự chú ý của cậu ấy, tôi cố tình phát ra một tiếng kêu đau đớn quá mức.

 

Như tôi đã đoán, anh ấy lập tức quay lại hỏi:

“Sao vậy?”

 

Tôi liền ôm lấy chân anh ấy, giả vờ than vãn:

“Ôi, lâu không vận động, chạy hụt hơi rồi.”

 

Cảm nhận cơ bắp của Lục Tử An căng cứng, tôi không khỏi thấy lạ.

 

Lần trước tôi ngã vào lòng anh ấy, cũng cảm thấy như vậy.

 

Liệu có phải cậu ấy có vấn đề gì không?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com