“Ta có thể tha mạng cho muội. Nhưng nếu muội làm hỏng kế hoạch của phụ thân, muội đoán xem… ông ấy có tha cho muội không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vương Tùy Châu sợ đến thất thần, mặt trắng bệch
.
Trong Vương thị, chẳng ai là không sợ phụ thân ta – Vương Xạ Hổ.
Trọng sinh một lần, ta đã chẳng còn oán hận gì nàng, chỉ còn khinh bỉ.
Những thủ đoạn vụng về của nàng, đã không còn xứng làm đối thủ của ta nữa.
Nàng cứ tưởng mình là cổ trùng độc ác nhất, nào hay trong mắt phụ thân, nàng cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Ân oán giữa ta và nàng, kiếp trước Triệu Lân đã giúp ta thanh toán rõ ràng.
Thái tử vừa kế vị chẳng bao lâu đã băng hà, Triệu Lân lên ngôi hoàng đế rồi đem nàng nhốt vào lãnh cung, ngày ngày cho ăn rắn rết độc trùng, không lâu sau thì bỏ mạng.O mai d.a.o muoi
Vậy nên kiếp này, nàng sống hay c.h.ế.t, đều do số mệnh nàng định đoạt.
Ta không rảnh lãng phí thời gian. Nếu nàng còn không biết điều, phụ thân tự sẽ ra tay trừng phạt.
Hậu quả ấy, nàng không dám nếm thử đâu.
Nàng quỳ dưới đất cầu xin, ta ung dung bước qua bên cạnh.
Kiếp này, nàng sống hay c.h.ế.t, là do tạo hóa của nàng định.
Ta còn việc quan trọng hơn phải làm, ta phải rèn một thanh đao.
Một thanh đao mà kiếp trước đã g.i.ế.t không biết bao nhiêu người, vô địch thiên hạ.
7
Ta mang theo tiền bạc, thẳng tiến đến khu tiện dân ở phía Đông thành, bởi nơi đó có thanh đao sắc bén nhất của phụ thân kiếp trước.
Nếu muốn báo thù, ta nhất định phải liên minh với Thái tử.
Nhưng ta cũng phải có thế lực của riêng mình, ví như cướp lấy thanh đao này từ tay phụ thân!
Phong Cử, áo quần rách nát, ngồi bệt dưới đất.
Gặm tấm thẻ cỏ rao bán chính mình, cái vẻ mặt như muốn nói “ai dám mua ta, tối nay cả nhà kẻ đó sẽ c.h.ế.t sạch”.
Trước mặt hắn là một tấm ván gỗ, viết ba chữ “mười vạn tiền” bằng than, xiêu vẹo ngạo nghễ.
Chữ thì xấu tệ, nhưng sát khí ngút trời.
Cái kiểu rao như thế, ai dám mua hắn chứ?
Thế nhưng phụ thân ta lại mua đấy!
Từ đó về sau, Phong Cử trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay ông, g.i.ế.t sạch thiên hạ, không ai địch nổi.
Nhưng ai mà ngờ được, sau bộ dạng hung ác ấy, lại là một kẻ hiếu thảo, cam lòng bán thân cứu mẫu thân?
Và ai biết được, chính hắn là người đã diệt vong triều đại của Triệu Lân kiếp trước?
Hắn một mình g.i.ế.t sạch ba trăm Huyết Vệ của Triệu Lân, khiến y trọng thương, đánh mất cơ hội cuối cùng để trốn thoát.O mai d.a.o muoi
Ta khẽ đặt túi bạc trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:
“Ở đây hơn mười vạn tiền, cầm lấy cứu mẫu thân ngươi.”
Phong Cử ngẩng lên nhìn ta rất lâu, rồi uể oải cười nhạt:
“Cần gì giả vờ giả vịt, chỉ tiếc lại bị một nữ nhân mua về.”
“Nếu một hào kiệt có được ta, ta có thể đoạt thành diệt quốc, g.i.ế.t mười vạn người.”
“Nếu một kiêu hùng có được ta, ta có thể khuynh đảo thiên hạ, g.i.ế.t trăm vạn người.”
“Còn rơi vào tay một nữ nhân… g.i.ế.t ai? Giúp nàng g.i.ế.t kẻ phụ tình? g.i.ế.t quý phụ tình địch? Mạng ta… thật khổ a!”
Miệng thì chê bai, mà tay thì đã chạm vào túi bạc.
Ta biết, chỉ cần tay hắn chạm vào gói tiền ấy, thì cho dù sau này hắn có đứng ngay trước mặt ta mà đánh rắm hay đái bậy, đời này hắn cũng chỉ g.i.ế.t người vì ta.
“Dừng tay!”
Một giọng nói mà ta không muốn nghe nhất, đột nhiên vang lên.
Lại là Triệu Lân, sao hắn cứ như hồn ma không tan?
Ta thầm kêu không ổn!
Kẻ thù kiếp trước chạm mặt nơi đây, với tính khí của Triệu Lân, hắn nhất định sẽ đắc tội Phong Cử cho bằng được!