Triều đình tranh cãi kịch liệt suốt mấy ngày liền, rốt cuộc phụ thân Thuần Quý phi vì thương nữ nhi út mà dốc toàn lực cứu nàng ta, thậm chí không tiếc liên thủ cùng Mông Cổ, ép Hoàng Thượng nhượng bộ.
Bởi đứa trẻ trong bụng nàng ta đã quá lớn, nếu buộc phải phá thai, e rằng Thuần Quý phi khó giữ được tính mạng.
Hoàng Thượng giận như sấm, Hoàng Hậu cũng phẫn nộ khôn cùng. Tạ Mặc ra vào hoàng cung mỗi ngày, mong vớt vát chút ít cảm tình.
Còn Tạ Trầm, gần đây bỗng say mê nghề mộc, suốt ngày vùi mình chế tác trong thư phòng.
Ta thở dài một tiếng, đành thân chinh tới phủ Trấn Quốc Đại tướng quân. Lúc ta kéo mũ xuống, trên mặt vị lão tướng thoáng hiện nét sững sờ.
Ta điềm nhiên đứng đợi, chờ ông định thần. Khi ánh mắt ông dần tĩnh lại, ta mới chậm rãi mở lời:
— Xin ngài sắp xếp cho ta vào cung. Ta hứa, sẽ đưa tiểu thư nhà ngài rời khỏi đó, chẳng hao tổn dù chỉ một sợi tóc.
Lão tướng do dự, rồi trầm giọng hỏi:
— Nương nương muốn điều gì?
Ta mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông:
— Ta muốn ngài giao binh quyền trong tay cho Thái tử.
— Không thể!
Ta không tranh cãi, chỉ thong thả đáp:
— Phủ Đại tướng quân trải qua mấy đời hiển hách, công trạng vinh danh khó bút nào kể xiết. Nhưng ngài thử nghĩ xem, có vị hoàng đế nào yên tâm nổi khi thần tử một nhà nắm trọn binh quyền?
Lão tướng nghe vậy, thần sắc thoáng trầm xuống. Quyền thế nắm trong tay bao năm, đâu phải muốn buông là buông.
Ta lại nói, giọng nhẹ tựa lông hồng, mà từng chữ rơi xuống lại như nặng tựa đá tảng:
— Huống hồ hôm nay ngài còn dám dựa Mông Cổ bức Hoàng Thượng. Ngẫm kỹ mà xem, chậm nhất bao lâu nữa, Hoàng Thượng sẽ ra tay?
Sắc mặt ông dần xám lại, thần tình rối ren. Bởi ông biết, một khi Hoàng Thượng đã quyết, dù là huyết mạch tướng môn hay thân tín bao đời, đều khó toàn vẹn.
Ta mỉm cười, tung ra đòn chí mạng:
— Thuần Quý phi nhiều năm chẳng mang thai, chẳng qua vì Hoàng Thượng luôn sai người cho nàng ta uống canh trừ thai, lấy cớ bồi bổ mà âm thầm phòng bị. Ngài thử nghĩ mà xem, Hoàng Thượng cẩn trọng đến thế, sao có thể dung phủ Đại tướng quân tồn tại lâu dài?
Lão không hỏi ta vì sao biết được. Chỉ lặng người ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm vô định.
— Vậy... Thái tử có thể hứa cho chúng ta điều gì?
Câu ấy vừa thốt, ta biết mình đã nắm chắc phần thắng.
24.
Ta xòe bàn tay siết chặt bấy lâu, mồ hôi thấm đẫm lòng bàn tay. Ngẩng đầu nhìn lão tướng, ta nói:
— Giờ dẫu ta hứa hẹn điều gì, trong mắt ngài cũng chỉ là lời suông. Ta chỉ cam đoan: nếu ngài lui khi nước còn chưa ngập đỉnh đầu, không những có thể bảo toàn tính mạng cả phủ, mà đám hậu bối trong tướng môn cũng còn cơ hội trở lại quân doanh, làm lại từ đầu.
Lão tướng quân trông mỏi mệt vô cùng, ánh mắt vẩn đục. Song, ông hiểu – đó là lối thoát duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bắt đầu lại thì đã sao? Cây lớn rễ sâu, mạng lưới quan hệ phủ tướng quân đâu dễ sụp đổ trong một sớm một chiều.
— Được… ta đồng ý. Nhưng mong nương nương nhất định phải đưa được Thuần nhi an toàn ra khỏi cung.
Ông lập tức sắp xếp, lén đưa ta nhập cung.
Thuần Quý phi tiều tụy, da dẻ vàng vọt, bụng to mà gầy guộc. Ta thoáng xót, không phải vì nàng ta, mà là vì đứa bé – đứa con mà ở kiếp trước, ta chưa từng có cơ hội sinh ra.
Kiếp trước, Thuần Quý phi vốn chẳng ưa Thái tử, nhưng giữa chúng ta không nhiều va chạm. Ngược lại, chính Tạ Mặc lại liên thủ cùng phủ tướng quân, chèn ép Tạ Trầm khắp nơi.
Chuyện Thuần Quý phi tư thông, về sau Tạ Mặc cũng biết, nhưng vì binh quyền mà cố tình giấu nhẹm. Hoàng Hậu thậm chí còn giúp che đậy.
Toàn cung chỉ có ta và Tạ Trầm là chẳng hay biết gì, cũng bởi thế mà nàng ta càng thêm ngang ngược. Cho đến đêm hôm ấy, khi ta và Tạ Trầm vô tình chứng kiến tận mắt...
Tên nam nhân khoác áo thái giám, vừa thấy người liền rút dao. Tạ Trầm chẳng kịp nghĩ ngợi, chắn cho ta một đao.
Thuần Quý phi tái mặt hoảng loạn, nhưng cuối cùng không dám thủ tiêu bọn ta, chỉ cuống quýt kéo tình nhân trốn đi.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ta ôm lấy Tạ Trầm, quỳ bệt giữa vũng máu, mắt đỏ hoe, cả thế gian chỉ còn một màu tăm tối.
25.
Tạ Trầm được cứu sống, nhưng hôn mê nhiều ngày.
Vài hôm sau, Hoàng Thượng bỗng đổ bệnh. Ta biết, đại cục đã khởi động.
Muốn giữ mạng Tạ Trầm, ta đành nghĩ tới Tạ Mặc.
Hôm ấy, ta bưng thuốc đến, đỡ chàng uống từng ngụm. Khi chàng lại chìm vào giấc ngủ, ta ngồi lặng bên chàng, lòng ngổn ngang.
Bệnh tình chàng đã đỡ, mỗi ngày tỉnh lại đôi ba khắc. Có khi hỏi ta mai muốn ăn món gì, có khi hai đứa ngồi yên ngắm trời xuân lướt qua khung cửa.
Có hôm, chẳng ai nói điều gì. Chàng đọc sách của chàng, ta lặng ngắm chàng của ta.
Tiếc thay hôm ấy ta rời đi, chàng chưa kịp tỉnh.
Ta cúi người khẽ tạm biệt chàng, đặt lại quyển sách chàng đọc dở bên gối, nhẹ giọng:
— Tạ Trầm… mong chàng mãi được tự do, chẳng còn ràng buộc.
Ta khoác lên người bộ xiêm y xanh biếc, váy tung bay trong gió. Đó là bộ váy đầu tiên chàng tặng ta.
Ta ngỡ mình chạy đủ nhanh là thoát được kiếp tù đày, nào ngờ thị vệ Tạ Mặc phái tới còn nhanh hơn. Họ lập tức áp giải ta về phủ.
Ta dành cho Tạ Mặc nụ cười đầu tiên – và cũng là cuối cùng, rồi lặng lẽ tự kết liễu.
Vẻ bàng hoàng trên gương mặt hắn là hình ảnh cuối cùng ta thấy.
Hắn tưởng ta sẽ g.i.ế.c hắn – đúng là tự cao. Thuộc hạ hắn đã lục soát kỹ lưỡng, nào ngờ độc dược "thấy m.á.u phong hầu" lại được giấu trong đôi hoa tai.
“Thái tử phi tự vẫn trong phủ hoàng đệ của Thái tử” – chỉ cần cái danh ấy thôi, cũng đủ khiến triều đình rung động, cho Tạ Trầm thêm thời gian gượng dậy.
Đó là khoảnh khắc ta thấy lòng nhẹ nhõm nhất.
Vì cuối cùng… ta cũng làm được một điều cho Tạ Trầm.
Đúng như ta đoán, dẫu Tạ Mặc cố bưng bít, nhưng danh nghĩa ta vẫn là Thái tử phi. Cả triều náo động, ngõ lớn ngõ nhỏ truyền nhau đủ lời đồn đoán.