Một kiếp dài lê thê, bạc nhạt và cô quạnh như thế… chẳng lẽ phải lặp lại thêm lần nữa?
2
Người người đều nói, ta là nữ tử có số hưởng nhất trong mười dặm quanh vùng.
Gả cho Chu Văn Uyên xong, hắn như người bừng tỉnh cơn mê.
Ba năm đỗ tú tài, sáu năm sau lại đăng khoa cử nhân.
Năm hắn hai mươi bảy tuổi, được bổ nhiệm làm huyện lệnh nơi đất Giang Nam trù phú.
Ta cũng theo đó mà một bước lên mây, từ gái quê thành phu nhân quan huyện.
Thế nhưng, mười mấy năm vinh hoa khiến kẻ khác ngưỡng vọng ấy, với ta chẳng khác nào địa ngục sống.
Bà bà ta chưa bao giờ ưa ta.
Bà là quả phụ, một mình vất vả nuôi lớn Chu Văn Uyên, yêu con như châu ngọc trong lòng.
Trong mắt bà, con trai bà là Văn Khúc tinh giáng trần, đáng lẽ phải cưới công chúa hoàng tộc mới xứng.
“Con ta đúng là xui xẻo.”
“Đường đường là quan huyện, thế mà chính thê lại là thứ quê mùa, đến chữ còn chẳng biết.”
“Ta còn mặt mũi nào đi qua lại với các vị phụ nhân? Con dâu người ta ai chẳng là tiểu thư khuê các, học thức hơn người?”
Bởi thế, bà không tiếc công bày mưu tính kế, hành hạ ta trăm bề.
Thành thân mười tám năm, ta chưa một lần cùng trượng phu ăn chung mâm cơm.
Khi còn ở quê, mỗi lần nấu xong bữa, bà bà lại sai ta làm việc khác.
Cắt cỏ, cho gà ăn, quét sân, chẻ củi, gánh nước — việc không bao giờ dứt.
Thường thì đến khi ta mồ hôi đầm đìa quay lại bếp, chỉ còn lại một chiếc bánh ngô nguội ngắt và nửa đĩa dưa muối.
Sau khi vào quan phủ, bà bà lại nói nhà quyền quý có gia pháp nghiêm ngặt, con dâu phải hầu hạ bên bàn ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vẫn chỉ được ăn đồ thừa nguội lạnh, chỉ là món ăn có phần tinh tế hơn thuở ở quê.
Lúc nghèo khó, trượng phu ta chỉ biết vùi đầu đọc sách, chẳng màng chuyện trong nhà.
Cả nhà chỉ có ba gian phòng: một phòng khách, một phòng của bà bà, một phòng của trượng phu.
Bà bà không cho ta ở cùng trượng phu, nói sợ ta làm hắn phân tâm học hành.
Bà thậm chí còn quy định giờ giấc phu thê được nằm chung — mỗi tháng hai lần, không hơn không kém.
Chính bà là người lấy tấm ván cửa, kê hai chiếc ghế dài, làm thành giường ngủ đơn sơ.
Chiếc giường ọp ẹp, chỉ cần trở mình là kêu cót két, ta ngủ suốt chín năm trời trên đó.
Chín năm ấy, ta chẳng nhớ rõ đã bao lần nửa đêm tỉnh dậy, bưng nước, đổ bô, bóp vai, xoa chân cho bà.
Mùa đông thì bà kêu lạnh, bắt ta nhóm giường sưởi. Nửa đêm lại bảo nóng quá, sai ta tắt lửa.
Mùa hè thì bắt ta quạt suốt đêm đuổi muỗi bằng chiếc quạt nan.
Dù theo trượng phu đến Giang Nam, ta vẫn phải ngủ chung phòng với bà bà.
Bà không chịu để nha hoàn hầu hạ, bảo tay chân họ thô kệch, không thể chu đáo như ta.
Từ ngày gả cho Chu Văn Uyên, ta chưa từng có một đêm ngủ yên giấc.
Sau khi làm quan, hắn nạp hai thiếp, ba thông phòng.
Mấy nữ nhân kia ganh đua không ngớt, hắn thì viện cớ thân bất do kỷ, càng ít lui tới chỗ ta.
3
“Ai dà, Thẩm thị, tin hỷ đây! Chuyện vui lớn đó!”
Trong tiếng cười nói xôn xao của đám bà con lối xóm, Chu thúc dẫn người khiêng hai gánh sính lễ tiến vào sân nhà ta.
Ta buông tay, như buông xuôi số mệnh, nhắm mắt lại.
Thôi thì… cũng đành vậy.
Không gả cho Chu Văn Uyên, chẳng lẽ ta còn mong gì một đời tốt đẹp hơn?
Với thân phận một cô nương quê dã, lấy được người trượng phu không đánh chửi thê tử, ấy đã là phúc phận khó cầu.
Còn việc lao lực mệt nhọc ư, ai chẳng phải làm việc khi đã xuất giá?
Ai mà chẳng phải chịu đựng bà bà?
Chỉ đến khi làm phu nhân quan huyện, ta mới hiểu: nữ nhi nhà giàu cũng chẳng hẳn được sống an nhàn như bề ngoài của họ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Khi còn ở khuê phòng, phải tranh đoạt với tỷ muội thứ xuất, giúp mẫu thân giữ lấy sủng ái từ phụ thân.
Có sủng ái rồi, mới mong có hồi môn dồi dào, xuất giá vào nơi tử tế.
Sau khi xuất giá, lại phải đối đầu với bà bà, cạnh tranh cùng thiếp thất.
Phải tranh được mới mong giữ phần hơn cho con mình sau này.
Đời người, ai mà không khổ?
Làm nữ nhi, vốn dĩ đã chẳng dễ dàng.
Huống hồ, nếu ta tùy tiện từ hôn, chỉ e phụ mẫu sẽ bị lời đàm tiếu của thôn dân dìm cho đến hết đường sống.
Thôi thì thuận theo trời định vậy.
Ít nhất, ta cũng đã quen thuộc Chu gia, dẫu không yên vui, cũng còn có thể tìm đường mà dễ thở.
Bỗng một tiếng thét xé toạc bầu không khí.
“Ta không đồng ý mối hôn sự này!”
Thanh âm the thé, pha lẫn hơi thở hổn hển, vang vọng giữa sân như sấm sét giữa trời quang.
Đó là… giọng của bà bà ta?!
Ta sững sờ, bật người đứng dậy, ba bước hóa thành hai, kéo cửa phòng lao ra.