Trọng Sinh Trở Lại Tôi Không Còn Ngu Ngốc Nữa

Chương 9



“Tống Chiêu Dương nói… bố cậu ta làm lãnh đạo trong Phòng Giáo Dục, có ai tố cáo thì cũng chỉ là làm cho có hình thức thôi.”

“Em chỉ là học sinh bình thường, em không dám dây vào cậu ta…”

“Em sao lại nghĩ vậy chứ…”

Cô Trương đứng bật dậy, nắm lấy tay tôi, tôi không kịp kìm nén tiếng kêu đau, lỡ bật ra một tiếng rên nhẹ.

Cô lập tức nhận ra có điều bất thường, xắn tay áo tôi lên trước mắt là một vùng bầm tím to tướng.

“Chuyện gì đây?!”

Cô Trương sửng sốt rồi lập tức nổi giận:

“Có phải Tống Chiêu Dương làm không?! Cậu ta đánh em lúc nào?!”

Sau một hồi cô truy hỏi và cam kết sẽ bảo vệ tôi, tôi mới từ từ gật đầu, thừa nhận mình đã bị Tống Chiêu Dương bắt nạt suốt thời gian qua.

Cô Trương giận đến mức run người, lập tức dẫn tôi đi bệnh viện giám định thương tích, rồi báo cáo đầy đủ mọi chuyện lên nhà trường và các cơ quan liên quan.

Vì chứng cứ vô cùng rõ ràng, nhà trường nhanh chóng ra quyết định: Tống Chiêu Dương bị đuổi học.

Còn bố cậu ta do nhiều lần bao che cho con và lợi dụng chức quyền, cũng bị điều tra và cách chức.

Ngày mẹ Tống Chiêu Dương đến trường làm thủ tục, bà ta như một con gà chọi bị nhổ sạch lông, chẳng còn chút uy phong nào như trước.

Đi ngang qua hành lang, gặp tôi và Giang Tri Miểu, bà cũng không dám hé răng mắng nửa câu.

Giang Tri Miểu mắt chữ O mồm chữ A:

“Tô Miễu, tớ không nằm mơ đấy chứ? Đây có phải là bà cô chanh chua ngày trước dọa sẽ xử đẹp bọn mình không?”

“Biến hóa tới vậy rồi á?!”

Thật ra cũng chẳng có gì khó hiểu.

Trước đây, mẹ con Tống Chiêu Dương ỷ lại vào cái bóng của bố cậu ta, nên mới dám ngang ngược như vậy.

Giờ chỗ dựa sụp rồi, hai mẹ con tự nhiên cũng hết đường làm càn.

Nghe cô Trương kể, bố Tống Chiêu Dương bị cách chức, giờ chẳng có trường nào trong thành phố dám nhận cậu ta nữa, phải chuyển về quê học tiếp.

Những tháng ngày tôi nhẫn nhịn, chịu đựng, từng bước tính toán cuối cùng cũng đáng giá.

Lần này, tôi thực sự thoát khỏi bóng ma mang tên Tống Chiêu Dương.

Tôi không ngờ Tống Chiêu Dương vẫn chưa chịu dừng lại.

Kỳ thi đại học diễn ra, Diệp Tranh được phân thi ở Trung học số 3, còn tôi và Giang Tri Miểu thì thi tại Trung học số 7.

Kết thúc môn thi cuối cùng, tôi và Giang Tri Miểu hẹn cùng nhau về nhà.

Vừa bước ra khỏi cổng trường, Tống Chiêu Dương đột nhiên xuất hiện từ trong đám đông, nhào đến tóm lấy tay Giang Tri Miểu.

“Miểu Miểu! Mau theo anh về nhà!”

Giang Tri Miểu sững người, sau đó vùng mạnh thoát ra:

“Cậu bị điên à?!”

“Chúng ta có quen thân gì đâu, tôi theo cậu về nhà làm gì?!”

Sắc mặt Tống Chiêu Dương mất kiểm soát, đầy điên dại.

Tôi lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, tim co rút lại.

Không lẽ… Tống Chiêu Dương cũng đã trọng sinh rồi?!

Và rồi ngay giây tiếp theo, câu trả lời đã hiện rõ.

Tống Chiêu Dương lại tiến lên, cố đến gần Giang Tri Miểu, miệng lẩm bẩm:

“Làm sao mà không thân được?”

“Miểu Miểu, em và anh đã từng kết hôn hợp pháp rồi mà!”

“Nghe lời anh, về nhà đi…”

Cậu ta cười, nhưng ánh mắt bên dưới lại lạnh lẽo như băng.

Không kịp nghĩ, cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, xông lên đẩy mạnh cậu ta ra.

Tống Chiêu Dương không ngờ tôi dám ra tay, bị tôi đẩy lùi mấy bước.

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, giọng căm hận:

“Suýt nữa thì quên mất mày, con khốn này!”

“Nếu không vì mày xen vào, Miểu Miểu đã là của tao rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tao thành ra thế này đều do mày! Hôm nay để tao tính sổ rõ ràng với mày!”

Nói rồi, cậu ta rút từ túi ra một con d.a.o gọt trái cây gập nhỏ.

Tôi hoảng loạn tột độ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Tri Miểu, quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Tống Chiêu Dương cũng lập tức đuổi theo phía sau.

Tôi và Giang Tri Miểu may mắn thoát khỏi bàn tay hung ác của Tống Chiêu Dương.

Trước cổng trường thi có cảnh sát túc trực, hắn chưa kịp bắt được chúng tôi thì đã bị khống chế ngay tại chỗ.

Tống Chiêu Dương bị tạm giữ hình sự.

Nhờ “ân huệ” đó, tôi và Giang Tri Miểu cũng được mời về đồn công an làm bản tường trình.

Khi rời khỏi trụ sở, bố tôi và bố mẹ Giang Tri Miểu đang đứng đợi bên ngoài.

Diệp Tranh cũng vội vã chạy tới sau khi nghe tin:

“Có chuyện gì vậy? Hai cậu không sao chứ?”

Tôi giấu đi chuyện Tống Chiêu Dương có thể đã trọng sinh, chỉ nói mơ hồ rằng hắn ghi hận chuyện cũ nên tìm cách trả thù.

Suốt tuần sau đó, tôi luôn nơm nớp lo sợ, sợ hắn sẽ được thả ra rồi lại tiếp tục làm liều.

Nhưng điều tôi không ngờ là…

Tống Chiêu Dương còn chưa kịp ra tay lần nữa, hắn đã chết.

Vì đơn tố cáo của tôi trước đó, bố hắn bị cách chức, thất nghiệp, suốt ngày ở nhà uống rượu và đánh đập người nhà.

Hôm Tống Chiêu Dương vừa từ đồn công an về, ông bố lại tiếp tục động tay động chân với mẹ con hắn.

Nhưng lần này, Tống Chiêu Dương không chịu nhịn nữa.

Cuối cùng, cha con xông vào đánh nhau và cả hai đều thiệt mạng trong cuộc ẩu đả đó.

Chỉ còn mẹ hắn sống sót, nhưng cũng mang thương tật suốt đời.

Hôm sau, Giang Tri Miểu hẹn tôi ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn ăn, cô ấy đột nhiên nói:

“Tớ mơ thấy… Sau khi kết hôn với Tống Chiêu Dương, năm thứ hai, tớ phát hiện chính hắn là người năm xưa hãm hại Diệp Tranh trong vụ gian lận thi cử.”

“Chúng tớ cãi nhau một trận dữ dội. Tớ không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể sống tiếp với một kẻ đã gián tiếp hại c.h.ế.t bạn mình.”

“Tớ muốn ly hôn, nhưng hắn nổi điên lên… đánh tớ.”

“Kể từ lúc đó, hắn như biến thành một người khác.”

“Hắn nhốt tớ lại, cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài, biến tớ thành vật sở hữu của riêng hắn.”

“Tớ không chịu nổi nữa. Lúc trốn đi bị phát hiện, tớ… đã lỡ tay g.i.ế.c hắn.”

Nghe xong, tôi lặng thinh hồi lâu.

Tôi hiểu đó không chỉ là giấc mơ, mà có thể chính là kiếp trước thật sự của Giang Tri Miểu.

Thì ra… kiếp trước bị hủy hoại bởi Tống Chiêu Dương, không chỉ có mình tôi.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, khẽ nói:

“Miểu Miểu… mọi chuyện luôn ngược lại với giấc mơ mà.”

“Cậu nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp. Đừng lãng phí tâm trí vào một kẻ như vậy, không đáng đâu.”

Giang Tri Miểu gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tớ biết chứ.”

“Tớ đâu có để hắn trong lòng. Chỉ là thấy giấc mơ kỳ lạ quá, muốn kể cho cậu nghe chút thôi.”

“Cậu ấy mà, cái gì cũng tốt, chỉ có điều hay lo nghĩ quá thôi.”

Hơn hai mươi ngày sau, điểm thi đại học được công bố.

Ba chúng tôi đều đỗ vào ngôi trường mà mình mong muốn.

Tôi và Giang Tri Miểu cùng đăng ký một trường ở miền Nam.

Diệp Tranh thì chọn học ở miền Bắc.

Tương lai phía trước vẫn còn mờ mịt, nhưng tôi không còn thấy hoang mang nữa.

Bởi vì, sau cơn mưa trời lại sáng.

Chúng tôi, những người đã từng đi qua mưa gió, cuối cùng cũng sẽ trở thành phiên bản tốt đẹp nhất của chính mình.

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com