Trọng Sinh Trở Lại, Ta Gả Cho Nam Nhân Đơn Thuần

Chương 5



Người làm thương gia, quan trọng nhất là lợi ích.

 

Mà bây giờ, cùng Quý Ninh Sinh hoàn thành hôn ước, chính là “lợi ích” lớn nhất đối với ta.

 

Ta muốn thay đổi số mệnh của mình, và cũng muốn thay đổi số mệnh của hắn.

 

Ta sẽ không vì Trần Cảnh mà từ chối giúp bất kỳ nam nhân nào bước lên con đường quyền quý.

 

Ngược lại, ta không hề sợ hãi.

 

Dù cho sau này, Quý Ninh Sinh có hối hận về hôn sự này.

 

Không thử, làm sao biết được con đường ấy sẽ mang lại cảnh sắc thế nào?

 

Huống chi…

 

Quý Ninh Sinh — thật sự là rất tuấn tú đó.

 

Chỉ có nữ tử từng gả chồng, mới thấu được thân thể hắn quý giá ngàn vàng.

 

Quý Ninh Sinh đã d.a.o động.

 

Thấy thời cơ đã đến, ta liền dịu giọng dẫn dắt:

 

“Quý đại ca, huynh yên tâm. Ta sẽ không ép huynh điều gì cả. Sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ cho huynh một khoảng thời gian thích ứng. Đợi đến khi huynh nguyện ý, chúng ta mới làm phu thê thực sự.”

 

Quý Ninh Sinh ngơ ngẩn nhìn ta, đôi mắt phượng sâu thẳm đen láy, càng nhìn càng khiến người ta rung động.

 

Kiếp trước, đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn chưa từng cưới vợ.

 

Tiểu đệ của hắn bỗng chen lời:

 

“A huynh, tẩu tẩu xinh đẹp thế kia, huynh đồng ý đi thôi!”

 

Muội muội lấy tay che miệng, cười khúc khích.

 

Ta hiểu rõ, Quý Ninh Sinh là người có cốt khí, bèn đổi chủ đề, để hắn có thời gian điều chỉnh tâm tình:

 

“Giờ cũng không còn sớm, ta đã thấy đói bụng rồi, muốn ở lại dùng bữa cơm.”

 

Quả nhiên, Quý Ninh Sinh không từ chối:

 

“Được.”

 

Có thể thấy, hắn là người tốt.

 

Quý Ninh Sinh bắt đầu nấu ăn, xử lý con cá lớn rất nhanh gọn, lại ra vườn rau trong sân hái ít rau làm món kèm.

 

Động tác hắn thuần thục, vừa nhìn đã biết thường ngày chẳng ít lần xuống bếp.

 

Cảm nhận được ánh mắt ta đang dõi theo, cơ thể hắn khẽ khựng lại, phần cơ sau lưng gần xương bướm cũng hơi căng ra. 

 

Hắn quay lưng về phía ta, gãi gãi đầu, rồi nhanh chóng vào buồng thay áo ngoài.

 

Sau đó, lẳng lặng bước vào nhà bếp.

 

Suốt quá trình nấu nướng, hắn nghiêm túc đến mức không liếc nhìn ta lấy một lần.

 

Thế nhưng, ta luôn cảm thấy, hắn vẫn dõi theo động tĩnh của ta.

 

Khi món cá kho đỏ au được dọn lên bàn, quả thật đã khơi dậy vị giác của ta.

 

Thẩm gia cũng mở tửu lâu, ta từ nhỏ đã ăn đủ loại sơn hào hải vị.

 

Nhưng phải thừa nhận, tay nghề của Quý Ninh Sinh không hề tầm thường – nguyên liệu tuy đơn sơ, nhưng màu sắc hương vị đều đủ cả.

 

Quý Ninh Sinh liếc nhìn ta, như đang lo lắng ta sẽ chê bai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta mỉm cười, mở miệng khen ngợi:

 

“Quý đại ca thật giỏi. Ngay cả đầu bếp ở tửu lâu nhà ta cũng không sánh được. Nam tử như huynh, chắc chắn có không ít cô nương thầm thương nhớ. May là ta kịp nhận ra huynh sớm.”

 

Nghe vậy, Quý Ninh Sinh ngây ra, rồi cả khuôn mặt liền đỏ bừng như bị cay xé họng – đỏ đến tận mang tai.

 

Muội muội của hắn chen lời:

 

“Nhà bên có nàng Trương Nhị Nha rất thích A huynh của muội, nhưng A huynh bảo, huynh ấy còn phải nuôi muội và nhị ca, không thể thành thân, lại càng không thể liên lụy người khác.”

 

Quý Ninh Sinh nghiêng người, đem bát đũa lau thêm một lượt, lại tìm một chiếc chén sứ thô, pha cho ta một chén trà.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn đem những gì tốt nhất trong nhà ra, đều dâng lên trước mặt ta.

 

Trong lòng ta chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.

 

Qua bóng dáng Quý Ninh Sinh trước mắt, ta lại liên tưởng tới Quý đại tướng quân của kiếp trước.

 

Năm đó, khi viện binh tới nơi, hắn một gối quỳ xuống đất, chống thân mình bằng trường kiếm, nhất quyết không chịu quỳ hẳn. 

 

Cơ thể đã bị đ.â.m xuyên bởi nhiều nhát, hơi thở cũng chẳng còn.

 

Cốt cách sắt đá là khí phách anh hùng.

 

Ta để nhũ mẫu cùng ngồi xuống dùng cơm.

 

Quý Ninh Sinh có phần ngượng nghịu. Ta chủ động gắp cho hắn một miếng cá, mỉm cười nói:

 

“Quý đại ca, huynh ăn nhiều một chút. Không giấu gì huynh, ta từ nhỏ đã theo phụ thân buôn bán, nhìn người rất chuẩn. Ta dám chắc, sau này huynh nhất định sẽ là bậc long phượng giữa nhân gian. Người nào gả cho huynh, chính là phúc phận của nàng ấy. Huynh sẽ không làm liên lụy đến ai cả.”

 

Trần Cảnh cũng từng là người đọc sách thánh hiền, lúc trước chẳng phải cũng an nhiên tiếp nhận sự trợ giúp từ ta đó sao?

 

Mà Quý Ninh Sinh, trong hoàn cảnh thế này, vẫn chẳng mưu cầu giàu sang.

 

Giữa hai người, trong lòng ta đã có sự phân định rõ ràng.

 

Thật ra, Trần Cảnh không cần phải cố tình đem trả lại mấy món ấy. Ta vốn cũng chẳng định dây dưa.

 

Người làm thương buôn giỏi nhất là tính toán được thiệt hơn, kẻ nên buông bỏ, ta sẽ không vương vấn.

 

Chút buồn lòng nhất thời, cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Nào có thể lấy mạng ta?

 

Quý Ninh Sinh chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta, giây tiếp theo liền ho sặc sụa.

 

Ta lập tức đứng dậy, đích thân vỗ lưng cho hắn.

 

Một chưởng ấy khiến hắn ho càng dữ dội hơn.

 

Cổ hắn đỏ ửng cả lên.

 

Rốt cuộc vẫn quá ngây ngô, một chút trêu chọc cũng không chịu nổi.

 

Quý Ninh Sinh khẽ khàng nói:

 

“Đa… đa tạ Thẩm tiểu thư, để ta tự làm là được.”

 

Ta cũng không ép, lại ngồi xuống chỗ cũ.

 

Dạo gần đây trời thường có mưa, vừa nhìn ra đã thấy sắc trời biến đổi. Ta cố tình ăn chậm lại, nhai kỹ nuốt từ từ.

 

Xem ra hôm nay ra khỏi nhà là chọn đúng ngày rồi. 

 

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, bên ngoài liền đổ mưa.

 

Đường làng trơn trượt, xe ngựa không tiện đi lại, ta mặt dày lý lẽ, hơi mang chút ép buộc, nói:

 

“Mưa rồi, biết làm sao bây giờ? Ta là nữ tử yếu ớt, e là chẳng thể trở về thành được. Hôm nay đành quấy rầy Thẩm gia một đêm vậy.”

 

Quý Ninh Sinh: “……”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com