Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 258



Diễm Tinh nhún vai, không có ý muốn nói gì hết. Tần Phong thấy cô như vậy thì ra hiệu cho tên áo đen gần đó. Mấy người họ ngay lập tức kéo người đàn ông kia đi. Còn về kết cục của người đàn ông đó như thế nào, không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

 

Tần Phong cúi người, ôm ngang Diễm Tinh lên sau đó bước ra chiếc xe của mình đang đỗ bên ngoài.

 

Diễm Tinh nằm trong n.g.ự.c hắn cũng không cục cựa. Cô hiện tại còn đang chọc giận hắn, cũng không ngốc đến nỗi thời điểm này đưa đầu ra cho hắn nắm. Nói đến đây cô mới nhớ ra, hình như từ lúc Tần Phong nói ra tình cảm của hắn. Thì mỗi khi ở bên cạnh hắn, chân cô rất ít khi phải chạm đất, kể cả lúc ngồi cũng là ngồi trên đùi hắn. Nghĩ vậy, Diễm Tinh không khỏi bội phục sức khỏe của Tần Phong. Tốt xấu gì cô cũng nặng 40 cân mà cô cảm giác với hắn, cô giống như chỉ là một vật gì đó rất nhỏ bé, không nặng chút nào. Hôm trước hắn ôm cô đi từ trong nhà ra sân sau của Trừng Viên, sau đó lại ôm cô trở về, ước chừng cả đi cả về phải mất đến 20 phút. Mà vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, hơi thở cũng không gấp gáp. Giống như hắn chỉ đang ôm một con gấu bông thôi vậy.

 

"Tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, hậu quả em tự chịu." Khi đã yên vị trên xe, Tần Phong mới cất lời.

 

Diễm Tinh cắn môi, cười hì hì nhìn hắn: "Em...đã lâu không tới đây. Lần này tới chỉ là muốn vui đùa một chút. Với cả...lần trước em nhớ anh nói khi nào trời đẹp, anh sẽ cùng em đua xe. Hiện tại anh chưa thực hiện lời hứa với em đâu đó." Phải phủ đầu trước, đúng vậy. Diễm Tinh trong lòng nhủ thầm.

 

Tần Phong nhếch môi, tay vuốt ve khuôn mặt cô. Diễm Tinh bị hắn vuốt buồn buồn, hơi né mặt nói: "Nhột!"

 

"Từ lần sau nếu muốn đi đua xe phải nói trước với anh một câu. Còn nữa, bộ trang phục này sau này nếu không có sự đồng ý của anh, em tuyệt đối không được mặc ra bên ngoài." Hắn vốn muốn mắng cô một trận. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của cô, lời muốn mắng rốt cuộc vẫn không thể thốt ra được. Đám Capo Sở Tiêu nói đúng, cô chính là khắc tinh của hắn.

 

Diễm Tinh thấy hắn tha cho mình, liền không chần chừ gật đầu đáp ứng. Có điều trong lòng vẫn còn thắc mắc, vì sao đồ của cô khi mặc lại phải xin phép hắn chứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diễm Tinh và Tần Phong bên này vừa đi khỏi, Mạn Nhu và Diệu An từ một góc khuất gần đó cũng đi ra.

 

Mạn Nhu thở một hơi cảm thán: "Tần thiếu đối với A Tinh rất tốt, bảo hộ cũng rất tốt. Có điều bên cạnh hắn, nguy hiểm sẽ lớn hơn một phần, Tần thiếu cũng không thể nào đi theo bảo vệ cậu ấy suốt. Không biết đối với A Tinh, đây là tốt hay xấu nữa."

 

Diệu An dõi mắt theo hai người họ, cất giọng: "Có lẽ là tốt." Trong ánh mắt của cô lúc này mang theo vài phần mất mát. Nhưng rất nhanh đã bị Diệu An giấu đi, cô quay sang Mạn Nhu cười nói: "Đúng là nguy hiểm. Nhưng nếu không bảo hộ được cậu ấy thì đã không phải là Tần thiếu. Người khác tớ không dám chắc, nhưng với Tần thiếu tớ có thể cảm nhận được, anh ấy đối với A Tinh là thật lòng. Cũng sẽ dốc hết tâm tư bảo vệ thật tốt. Mà A Tinh nhà chúng ta cũng không phải người dễ bắt nạt."

 

Mạn Nhu gật đầu: "Cúng đúng. Chúng ta cũng mau đi thôi."

 

Hai cô gái khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Phong và Diễm Tinh đâu nữa mới cất bước đi ra bên ngoài.

 

Diễm Tinh ở bên này thấy đường đi không phải hướng về Trừng Viên liền hỏi Tần Phong: "Phong ca ca, chúng ta đi đâu vậy?"

 

Tần Phong ôm Diễm Tinh, chỉnh lại tư thể của cô trong n.g.ự.c hắn, mới dịu dàng xoa tóc cô nói: "Ông ngoại nói muốn gặp em, cho nên chúng ta đi Lâm Uyển gặp ông một chút."

 

"Gặp Lâm lão gia sao?" Nghe thấy đi gặp Lâm lão gia Diễm Tinh liền ngồi bật dậy khẩn trương nói.

 

Nhìn cô phản ứng như thế, Tần Phong nhanh chóng bắt lấy eo cô: "Đừng nháo. Cũng không phải lần đầu gặp, em khẩn trương cái gì."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com