Cô biết hắn không bao giờ nói suông, hắn đã nói vậy tức là hắn sẽ làm.
Hôm nay hắn đem tất cả mọi chuyện nói với cô, vậy thì cô còn đường thoát nữa không?
"Tinh Nhi, đời này Tần Phong tôi chỉ muốn một mình em." Tần Phong vẫn vuốt sống lưng cô, lời nói như tuyên thệ.
Hắn nói xong câu này cũng không tiếp tục nói gì nữa, để cô ngồi yên suy nghĩ, tay hắn đã chuyển lên vuốt tóc cô.
Một tay đặt lên cửa sổ vừa hé mở gõ hai tiếng.
Lái xe bên ngoài nghe được hiệu lệnh của Tần Phong thì nhanh chóng vào trong xe, khởi động xe chạy đi.
Trước khi đi anh còn rất tinh tế kéo màn chắn lên, hai tai người lái xe lúc này đã đỏ ửng.
Anh không cố ý, mà là hình ảnh kia quá chói mắt, anh muốn không thấy cũng không được.
Thiếu gia ôm cô gái vào trong ngực, động tác dịu dàng ôn nhu, anh ta nào dám nhìn nhiều chứ.
Diễm Tinh từ trong suy nghĩ hồi thần lại, lập tức ngồi thẳng dậy, tay nắm vạt áo của Tần Phong, gấp gáp nói: "Phong ca ca, anh đưa em đi đâu?"
"Đến Trừng Viên.
Giờ này muộn rồi, em không muốn làm phiền cha mẹ em chứ?" Tần Phong dùng sức ôm chặt eo cô thêm một chút, lười biếng nói.
"Không phải, họ thấy em không về, sẽ lo lắng." Diễm Tinh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi nói với anh cả em rồi." Tần Phong ôm người cô ấn vào n.g.ự.c hắn một lần nữa, nhẹ giọng nói.
"Người khi nãy, tốt nhất em đừng có ý gì với hắn ta, nếu không...." Tần Phong nhàn nhạt lên tiếng.
Dù hắn không nói hết nhưng Diễm Tinh hiểu ý hắn.
Có lẽ do khi nãy Tần Phong nhìn thấy cô tránh né Lưu Hạo nên hắn mới tha cho Lưu Hạo một mạng.
Nhưng hắn lại không biết rằng, cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Hạo hơn bất kì ai.
Có điều cô muốn tự tay kết liễu hắn.
Cảm nhận được thần trí của Diễm Tinh đang bay lơ lửng, Tần Phong có vẻ không được hài lòng, tay hắn bóp eo cô lặp lại một lần nữa: "Đã nghe rõ chưa?"
Diễm Tinh gật đầu không nói.
Người cô nằm gọn trong lòng của Tần Phong, cô cũng chẳng dám động đậy gì nhiều.
Lát sau chắc vì uống rượu nên cô ngủ mất, trước khi ngủ cô còn kịp nghĩ đến một vấn đề.
Đáng lẽ ra với những hành động và lời nói vừa rồi của Tần Phong phải khiến cô sợ hãi mới đúng, vì sao cô ngược lại cảm thấy yên tâm như vậy.
Tần Phong thấy cô gái mình đang ôm trong n.g.ự.c nhắm mắt thở đều, biết là cô ngủ rồi hắn kéo người cô sát vào người hắn thêm một chút môi mỏng như có như không cong lên.
Hắn vừa chỉnh lại tư thế nằm cho Diễm Tinh vừa nhẹ giọng nói: "Điều tra người khi nãy cho tôi."
Ghế trên có tiếng "Vâng." truyền đến rồi trong xe lại trở nên yên lặng.
Sáng hôm sau, Diễm Tinh mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng chủ đạo màu xám.
Kí ức ngày hôm qua dần dần càng ngày càng hiện rõ trong đầu cô.
Mặt Diễm Tinh đỏ bừng trong nháy mắt.
Hôm qua trong người cô có chút men say, cho nên không kịp phản ứng với những lời của Tần Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện tại nhớ lại những gì hắn đã nói, Diễm Tinh bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng này một lượt, không cần nghĩ cô cũng biết đây là phòng của ai.
Chưa nói đến cách bài trí trong phòng, chỉ độc mùi hương trong đây đã đủ để cô nhận biết được.
Nhớ đến việc hắn làm ngày hôm qua, Diễm Tinh không khỏi đỏ mặt.
Kể cả kiếp trước, cô với Lưu Hạo cũng không mạnh mẽ như vậy.
Diễm Tinh đang suy nghĩ xem nên ngủ tiếp hay ngồi dậy thì cửa phòng đã mở ra, Tần Phong từ bên ngoài đi vào.
"Dậy rồi." Hắn cười nhìn Diễm Tinh, nụ cười này vô cùng dịu dàng và sủng nịnh nhưng Diễm Tinh cười không nổi.
Cô hiện tại còn đang chưa biết nên giải quyết chuyện này thế nào.