[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nhìn thấu hết tâm tư của cô.
"Đâu có." Diễm Tinh dài giọng, che giấu chút sợ hãi trong lòng.
"Thật không?" Tần Phong nhíu mi nhìn cô.
"Thật mà ạ." Diễm Tinh gật đầu khẳng định.
"Vậy đến đây." Nghe cô nói vậy, mày Tần Phong nhướng lên, chỉ vị trí bên cạnh mình nhìn Diễm Tinh nói.
Diễm Tinh ngẩn người, đây là đang có ý gì? Trong lòng cô dâng lên cảm giác phòng bị, cô cười gượng nói: "Em còn đang ăn dở mà."
Cô vừa dứt lời, Tần Phong đã hướng đến nhà bếp gọi người.
Chỉ trong mấy giây, một người giúp việc từ phòng bếp đi ra cúi thấp đầu nói: "Thiếu gia, tiểu thư có gì căn dặn ạ?"
"Từ nay về sau, chuyển bát đĩa ăn của cô ấy đến vị trí này, bây giờ làm luôn đi." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt cô, ý nói "Còn không mau lại đây ngồi."
Diễm Tinh biết có cự tuyệt cũng không được, cô đứng dậy, chậm rãi đi đến vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống, bộ bát đũa của cô cũng được chuyển ngay ngắn đến đây.
Diễm Tinh vừa ngồi xuống đã có một bàn tay chế trụ sau eo cô.
Cả người bị Tần Phong kéo đến cạnh hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn thấy trong đôi mắt sắc bén đó có sự bá đạo trước nay chưa từng thấy.
Tần Phong cong môi nhìn người con gái trong n.g.ự.c mình nói: "Tốt nhất là em đừng trốn tránh tôi."
Trong lòng Diễm Tinh run lên, cất giọng nhè nhẹ: "Sẽ không."
"Ăn cơm đi." Nghe Diễm Tinh nói vậy, Tần Phong mới buông tay khỏi eo cô, để cô ngồi thẳng dậy tiếp tục ăn cơm, bản thân hắn thì nhìn chằm chằm cô.
Nhưng lúc này Diễm Tinh nuốt sao nổi nữa, bị hắn nhìn đến cả tóc gáy cũng dựng lên.
Ăn qua loa thêm mấy miếng cô buông đũa, cười tự nhiên nhất có thể nói: "Em ăn xong rồi, em ra ngoài trước." Nói xong chưa đợi hắn đồng ý cô đã đi nhanh ra bên ngoài, giống như đằng sau cô là yêu ma quỷ quái sắp tìm đến.
Tần Phong nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, chút sau mới tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Buổi chiều hôm đó, Diễm Tinh tiếp tục luyện tập.
Nhưng may mắn rằng Tần Phong có việc nên hắn ở trên thư phòng, không có hắn ở đây khiến cô thoải mái hơn không ít.
Diễm Tinh tập b.ắ.n đến tận lúc trời xẩm tối mới dừng.
Cô buông s.ú.n.g xuống, xoay xoay cổ tay có chút mỏi của mình rồi quay người bước đi vào trong nhà.
Nhìn một vòng, không thấy Tần Phong đâu hình như công việc của hắn vẫn chưa xong.
Diễm Tinh hơi do dự nhìn lên tầng, cô có nên lên chào hắn một tiếng rồi về không nhỉ?
Nghĩ một chút, cuối cùng Diễm Tinh xoay người vào phòng ăn.
Thấy dì Trần đang dọn dẹp trong đó, cô lên tiếng: "Dì Trần."
"A Tinh luyện tập xong rồi sao? Có muốn uống nước ép không?" Dì Trần nghe tiếng gọi từ đằng sau liền dừng lại động rác trong tay cười hỏi.
"Dạ không, cháu còn có chút việc nên muốn về nhà.
Phong ca ca còn đang làm việc trên thư phòng ạ?" Diễm Tinh lắc đầu cười nói.
"Đúng vậy, hình như là chuyện quan trọng đến giờ dì vẫn chưa thấy nó đi ra." Dì Trần nhìn lên tầng gật đầu.
"Vậy cháu về trước đây ạ.
Cháu không muốn làm phiền anh ấy, chốc nữa dì giúp cháu nói với Phong ca ca một tiếng dì nhé." Diễm Tinh tươi cười nói.
Nghe thấy hắn vẫn còn làm việc, Diễm Tinh cảm thấy thật may mắn, không phải đối diện với hắn nữa.