Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 13



Nếu chưa về thì cũng thôi đi, nhưng nếu về rồi mà chứng kiến cảnh tượng ban sáng cũng không có phản ứng gì thì thật khiến cô khó hiểu rồi.

 

Cùng là bị bắt cóc nhưng kiếp trước không cứu cô nhưng kiếp này lại cứu là vì nguyên do gì? Cô không tin chỉ vì cô sống lại mà Tần Phong lại trở về trước hai năm hay đột nhiên xuất hiện ở trường.

 

Dù sao, cô sống lại nhưng lại không liên quan đến hắn lúc đó, sao có thể thay đổi được.

 

Cho nên Diễm Tinh nghi ngờ cả hai kiếp Tần Phong đều đã thấy được cô bị bắt cóc nhưng phản ứng lại khác nhau.



 

Tần Phong mưu mô như vậy, anh ta không làm chuyện gì mà không có mục đích, cô sợ lần này cứu cô là Tần Phong có suy tính gì đó.

 

Diễm Tinh sợ ảnh hưởng đến cha mẹ cùng Triệu gia nên mới suy nghĩ như vậy.

Sáng hôm sau

Diễm Tinh ôm đầu tỉnh dậy, hôm qua cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô đi ngủ lúc nào không hay.

 

Vì hôm qua xảy ra chuyện, cha mẹ lo lắng cô vẫn còn sợ hãi nên xin phép cho cô nghỉ học mấy ngày nên Diễm Tinh cũng không cần đến trường mấy ngày này, chú tâm ở nhà tĩnh dưỡng.

 

Diễm Tinh xuống giường, vệ dinh cá nhân xong rồi xuống nhà.

 

Diễm Tinh dù hiện tại 6 tuổi nhưng tâm lý của cô cũng không còn là 6 tuổi nữa nên cô không tiếp nhận được chuyện mẹ giúp cô vệ sinh cá nhân nữa.

 

Nên hiện tại đều là Diễm Tinh tự làm, cha mẹ còn khen cô đã lớn rồi, biết ngượng rồi.

 

Diễm Tinh vui vẻ xuống nhà nhưng vừa nhìn thấy người ngồi trong phòng khách nụ cười của Diễm Tinh bỗng cứng lại.

 

Đây là người hôm qua khiến cô suy nghĩ tới mất ngủ mà.

 

Sao hôm nay anh ta lại ở đây?

"A Tinh đã dậy rồi? Đến...đến đây cha nhìn một cái." Triệu Chính nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy là con gái bảo bối thì cười cười vẫy vẫy Diễm Tinh nói.

"Cha, mẹ, anh cả...!chào ca ca!" Diễm Tinh bước xuống nhà chào cha mẹ cùng anh cả một hồi sau đó suy nghĩ một chút nhìn đến chỗ của Tần Phong khẽ chào hỏi.

Tần Phong nhìn cô bé đang ngồi nép vào người Triệu Chính kia ánh mắt khẽ lóe.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Môi mỏng nhếch nhẹ, từ trong cổ họng khẽ: "Ừ" một tiếng.

 

Hôm nay lại thật ngoan nha, so với bộ dáng hung hãn hôm qua thật khác nhau một trời một vực.

 

Hôm nay cô bé mặc một bộ váy màu hồng, ngang eo cô có một cái nơ màu đỏ, tóc được buộc hai bên khiến ai nhìn cũng đều yêu thích.



 

Đôi mắt trong veo linh hoạt khẽ liếc hắn, trong đôi mắt đấy có sự đề phòng.

 

Điều này lại càng khiến Tần Phong tò mò, đứa bé này so với những đứa nhỏ cùng tuổi chỉ biết khóc nháo thì tốt hơn nhiều.

"A Tinh, đến cảm ơn ca ca đi.

 

Ca Ca là con trai của bác Tần bạn của cha đấy, tên ca ca là Tần Phong.

 

Ca ca cũng là người đã cứu con hôm qua, nên cảm ơn ca ca mới phải." Triệu Chính ôm lấy Diễm Tinh đang núp đằng sau lưng mình ra, nhẹ xoa đầu con gái rồi nói.

Diễm Tinh bị cha ôm đến trước ngực, không thể không đối mặt với Tần Phong.

 

Miệng nhỏ bé cong lên một nụ cười thật tươi, tiến đến trước mặt Tần Phong, giọng nói trong trẻo phảng phất có ý làm nũng: "Cảm ơn Phong ca ca hôm qua đã cứu A Tinh.

 

A Tinh có bọc kẹo này rất ngon, tặng cho Phong ca ca, mong ca ca không chê." Nói xong, Diễm Tinh lấy từ trong túi ra một bọc kẹo hai tay nhỏ bé mũm mĩm cầm bọc kẹo đưa đến chỗ Tần Phong.

Tần Phong nhìn cô bé khả ái đang đứng trước mặt mình.

 

Vì cô bé đang cười, má lúm đồng tiền hiện ra rất rõ ràng.

 

Khi nói chuyện, âm cuối còn kéo dài ra một chút.

 

Hai con mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Từ lúc mới gặp hắn đã gọi hắn ca ca, là muốn lấy lòng hắn? Tần Phong nhìn cô bé đang đứng trước mặt mình, cánh tay nhỏ bé đưa bọc kẹo cho hắn nhưng trong mắt lại đang có vài phần bất mãn.

 

Hắn khẽ cười, đưa tay cầm bọc kẹo sau đó xoa đầu Diễm Tinh, giọng đã dịu đi một chút: "Phong ca ca nhận tấm lòng này của A Tinh."

Diễm Tinh thấy hắn đã nhận bọc kẹo thì cười tươi một cái sau đó quay lại ngồi cạnh cha mình, một chút cũng không có ý định nhúc nhích.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com