Tôi thở dài: “Chắc tớ không ở đây lâu được. Anh ấy sợ tớ phiền cậu, bảo tìm chỗ khác.”
Châu Cố cười nhạt, dáng vẻ lười biếng như cáo già: “Làm sao đây? Ai đó đã ký hợp đồng, bốn năm đại học phải ở đây pha trà, rót nước, lấy bưu kiện, tưới cây, nhổ cỏ. Giờ muốn đi, e là không dễ!”
Tôi ngớ người: “Hợp đồng gì?”
Cậu ấy nheo mắt, gian xảo: “Ngày dọn vào, cậu ký bản hợp đồng khu dân cư, nhớ không? Vi phạm phải trả tiền phạt.”
Tôi mơ hồ nhớ ra, hôm đó cậu ấy đưa tôi một xấp giấy, nói là thủ tục bắt buộc. “Tiền phạt bao nhiêu?” – tôi hỏi, linh cảm chẳng lành.
Châu Cố nhếch môi: “50.000 tệ một năm. Tự tính đi.”
Tôi tròn mắt: “200.000 tệ?!”
Cậu ấy vỗ tay: “Toán khá lắm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi tức điên, thầm nghĩ: “Sao không đi cướp ngân hàng luôn?”
Kìm cơn bực, tôi cười gượng: “Yên tâm, tớ không đi đâu! Đời này tớ bám trụ ở đây, 200.000 tệ á, thà lột da tớ còn dễ hơn!”
Vậy là kế hoạch tìm nhà mới tan tành. Tôi tiếp tục sống trong biệt thự của Châu thiếu gia, với danh nghĩa “người hầu” lười nhất lịch sử. Cậu ấy gọi mười lần, tôi đáp lại một lần, pha trà rót nước thì mơ mộng, lấy bưu kiện thì quên béng. Ai bảo cậu ấy chơi tôi một vố? Tôi phải khiến cậu ấy tức c.h.ế.t mới thôi!
Bốn năm sau, tôi tốt nghiệp, vào làm ở bộ phận marketing tập đoàn Trì thị. Làm việc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, công ty cung cấp bữa trưa ba món mặn hai món rau, có bảo hiểm đầy đủ, nghỉ lễ theo quy định. Cuộc sống này đúng chuẩn mơ ước!
Các tiền bối trong phòng hay giới thiệu bạn trai, cuối tuần tôi diện váy xinh, đi xem mắt. Hợp thì add WeChat, không hợp thì chia tiền ăn, đường ai nấy đi.